Nữ diễn viên – Phần 21

28Jul - by admin - 1 - In Truyện loạn luân


Nữ diễn viên - Phần 21
Phần 21
Tâm chớp chớp mắt tỉnh dậy. Thân thể nàng ê ẩm rã rời đang nằm giữa hai người đàn ông trần truồng. Đầu nàng gối lên cánh tay Hào Nam, Phát lại gác cả tay chân lên người nàng. Tâm thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đây là lần đầu tiên nàng chủ động ân ái với hai người đàn ông. Cơn phấn khích cuồng nhiệt đêm qua vẫn rõ ràng trong trí nhớ, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự hụt hẫng trống rỗng trong người.
Mình đang làm gì?
Đi theo tiếng gọi của bản năng ư?
Hay đang tự đày đọa thân thể mà người đó đã từng yêu thương trân trọng?
“Tôi chán ăn đồ thừa của người khác lắm rồi!”. Tâm nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy, vết thương đã lành lại rướm máu.
Người đó đã chán chê nó, vậy thì mình cần gìn giữ cho ai?
Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giở tay Phát lên, khẽ rút chân mình ra khỏi chân anh ta. Nàng ngồi dậy ngồi xếp bằng ở cuối giường nhìn hai người đàn ông trước mặt. Hai khuôn mặt thật đẹp trai, mỗi người một nét, họ có thể làm run động bất cứ trái tim thiếu nữ nào. Hào Nam và Hồng Phát luôn được xem là hai ngôi sao sáng nhất trong thế hệ trẻ ngày nay. Chân thật mà nói Tâm cũng thấy hai người họ rất hấp dẫn, dù chỉ là cảm xúc hấp dẫn giới tính thông thường. Vậy mà nàng ân ái cùng một lúc với cả hai người. Tâm thoáng đỏ mặt.
Đột nhiên Phát choàng tay đặt lên ngực Hào Nam, xoa xoa. Hào Nam chép chép miệng quay người qua, gác một chân lên đùi Phát. Tâm che miệng cố nhịn cười.
Nàng nhẹ nhàng giở tấm chăn lên, để lộ hoàn toàn thân thể hai người đàn ông trần truồng ôm nhau ngủ. Lấy tấm chăn quấn ngang người, thích thú ngồi nhìn, chờ đợi.
Hai phút sau cả hai người dường như thấy hơi lạnh, mắt chớp chớp, trước sau mở mắt ra.
– Ahhh
– Ahhhh
– Ha ha ha…
Hai tiếng hét vang trong phòng vang lên, cùng với tiếng cười nắc nẻ của Tâm. Hào Nam và Phát đồng loạt nhảy xuống giường, mặt mũi đỏ bừng, nhìn nhau.
– Hai anh ghê lắm nha. Em bắt tại trận. – Nàng hất cằm lên.- Ngày mai em sẽ cho đăng báo… Ca sĩ thần tượng Nhạc trẻ Hào Nam và Nhà thiết kế Giải vàng triển vọng Châu á bị bắt tại trận lõa thể ôm nhau trên giường.
– Em dámmm…
Cả hai người gầm lên lao vào Tâm.
– Ahhhh…Em không giỡn nữa.. Nhột quá… Trời ơi…
– Ha ha..
Phát và Hào Nam đè nghiến xuống giường. Hào Nam ngấu nghiến hai bầu vú của Tâm. Phát giở hai chân nàng ra, bật cười ha hả khoái chí đưa miệng tới gần âm hộ nàng.
– Không.. Không.. Em chưa rửa đâu… Dơ lắm..
– Không dơ dáy gì hết.. – Phát le lưỡi liếm dọc âm hộ Tâm.
– Ưmm…Nếu anh không ngại mùi của anh Nam thì… em cũng không ngại đâu. – Tâm nói nhỏ.
– Ahhhh… – Phát bừng tỉnh lao vào toilet.
– Ọe Ọe…
– Ha ha.. Hi hi…
Hào Nam và Tâm ôm nhau cười nghiêng ngã.

– Em về khỏe nhé… – Hào Nam lưu luyến, bước đến định hôn lên môi Tâm.
– Anh… Người ta nhìn kìa…- Tâm nghiên mặt qua cho Hào Nam hôn lên má mình.
– Thôi em về nhé. – Tâm nói nhỏ.
– Trời ơi… Hai người đầu độc nhân viên tôi quá nha.. – Phát đứng kế bên lên tiếng.
Tâm mỉm cười chào mọi người. Bốn người nhân viên nam há hốc hâm mộ, duy có một ánh mắt buồn thăm thẳm của một người phụ nữ chỉ dám lén nhìn theo nàng. Tên tuổi nàng giờ đây đã nằm trên đỉnh cao danh vọng.
Phát đưa Tâm về nhà. Hào Nam có buổi tập dợt buổi sáng nên tự về.
Chiếc BMW đen của Phát chậm rãi chạy vào cổng khu Apartment trên đường Nguyễn Văn Trỗi.
Phát nhìn theo dáng đi yểu điệu đẹp mê người của Tâm, anh khẽ mỉm cười. Đột nhiên, anh thấy chiếc điện thoại của Tâm lăn lóc trên ghế xe. Phát vội vàng mở cửa xe, chạy theo bóng lưng nàng xa xa.
– Tâm..
Tâm đang bước chân đến cửa ra vào, chợt nghe tiếng Phát gọi từ phía sau. Nàng mỉm cười, dừng lại chờ anh.
Phát thở hổn hển chạy gần đến trước mặt Tâm. Anh cười khổ chìa chiếc điện thoại ra. Đột nhiên mắt anh nheo lại, sau lưng Tâm một người đàn ông đeo kính đen, bước ra từ trong cửa. Ông ta bước đi xăm xăm đến sau lưng Tâm, rút từ trong túi quần một con dao sáng loáng.
– Không… Cẩn thậnnn…
Phát lao đến Tâm với hết sức của mình. Tâm tròn mắt chưa hiểu ra chuyện gì, thì Phát đã ôm chầm lấy nàng xoay một vòng bằng chính lực quán tính của cơ thể mình.
– Aaaa…
Lưng Phát đón trọn mũi dao dành cho Tâm, anh oằn người đau đớn, ngã quỵ xuống trong vòng tay của Tâm. Tiếng hét lớn của Phát thu hút chú ý của tổ bảo vệ, họ lao đến. Gã đàn ông kia chém loạn con dao bê bết máu trong tay, cố mở đường lao ra ngoài.
– Tạch .. Tạch…
Cây roi điện trong tay một người bảo vệ loé sáng. Gã đàn ông đeo kính đen ngã sõng xoài bất tỉnh nhân sự.
Tâm ngơ ngác ôm Phát trong vòng tay, nàng nhìn quan cảnh trước mắt chưa hiểu ra chuyện gì. Chợt nàng cảm nhận cơ thể Phát run rẩy, hai mắt anh nhắm nghiền đau đớn, bàn tay nàng đặt dưới lưng anh cảm giác ươn ướt nóng hổi. Tâm rút tay mình lên, nó ướt đẫm máu của Phát.
– Ahhh.. Máu .. Máu… Anh Phát.. Anh Phát… Cấp cứu … Gọi cấp cứu …
Hình ảnh trước mắt nhòe đi, một màn nước phủ kín hai mắt nàng. Bóng người chạy tứ tung, tiếng còi hụ cứu thương, hai tay nàng nhẹ bổng.
Một đôi mắt rưng rưng nước mắt từ một góc kín quan sát nàng. Giây phút vừa rồi, từ khoảng cách xa, anh bất lực nhìn người đàn ông đó tước đi mạng sống của Tâm. Anh nhìn theo chiếc cứu thương với sự cảm kích chân thành nhất của mình. Nhìn nàng lao đầu vào ngọn lửa như một con thiêu thân, anh đau xé lòng. Anh biết mình phải làm điều gì đó cho Tâm, dù có lẽ không bao giờ nàng biết đến.

Tâm ngồi trên hàng ghế bệnh viện, hai bàn tay nắm chặt với nhau, những mảng máu khô bong ra rơi vãi trên váy nàng. Nàng khóc rưng rứt, tay che miệng mình, cố bình tĩnh nhìn lên hộp đèn cấp cứu liên tục sáng gần một giờ đồng hồ.
– Phát đâu… Phát đâu… – Hào Nam nhào tới, hớt hải hỏi Tâm.
– Anh Nam ơi!.. Anh Phát còn trong đó… Anh phát cứu em, nên… Hu hu hu… – Tâm nhào vào lòng Hào Nam khóc ngất.
Hộp đèn Cấp cứu vụt tắt, Tâm nắm chặt tay Hào Nam đứng bật dậy. Cánh cửa phòng bật mở ra, hai cô y tá đẩy xe chậm chậm ra ngoài. Phát mê man, mặt tái nhợt, miệng còn trùm chụp ôxy. Tâm run rẩy chạm vào mặt anh, nước mắt nàng rơi lả chả.
– Ai là người thân của bệnh nhân Dương Hồng Phát. – Một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc blouse trắng hỏi.
– Chúng tôi.. Cho tôi hỏi.. – Hào Nam lo lắng bước tới.
Ông ta đưa tay ngăn Hào Nam nói tiếp. Ông ta tháo bịt mặt xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
– Cậu ta không nguy hiểm đến tính mạng..- Ông nói chậm rãi.
Hào Nam mừng rỡ bóp chặt tay Tâm.
– Nhưng vết dao quá sâu cắt đứt rất nhiều dây thần kinh sống lưng… Nên tôi e rằng… Cậu ta sẽ bị liệt hai chân suốt đời…
Hào Nam gục đầu chán nản. Tâm thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ông bác sĩ khuất sau dãy hành lang, nàng ngã quỵ xuống, hai tay che mặt khóc nức nở.
– Không.. Trời ơi… Tôi đã hại anh ấy rồi…

– Anh Xuân Thành, kết quả tốt nghiệp loại ưu của anh, tại sao lại xin vào Cty Poison làm một chân quản lý mạng chứ?
Người phụ nữ trước mặt nhìn Thành dò xét. Cậu thanh niên này nhìn vẻ mặt rất kiên nghị, chính chắn, hồ sơ ứng tuyển lại trên cả yêu cầu của vị trí công việc.
– Đối với tôi ngành nào cũng vậy thôi! Quan trọng là phát triển được gì với công việc mình đảm nhiệm. – Thành nhìn thẳng vào bà ta, tự tin không né tránh.
– Vậy anh cho rằng mình sẽ phát triển được gì tại Cty chúng tôi?
– Tôi sẽ cải tiến chức năng website công ty không chỉ giới thiệu sản phẩm, mà còn là một cửa hàng online, mặc thử, đặt hàng, thanh toán trực tuyến…
– Anh nói sao? Mặc thử ?
– Phải… Hoàn toàn có thể thực hiện điều này… Với chiếc webcam phản chiếu hình ảnh khách hàng như đang soi gương hoặc khách hàng tự khai báo các số đo của mình và lựa chọn vóc dáng của mình qua một danh sách dáng người tiêu chuẩn. Dĩ nhiên, phương pháp đó chỉ là một tiện ích, không thể so sánh với trải nghiệm thực tế của khách hàng tại điểm bán, máy tính không thể thay thế xúc giác và thị giác của con người. – Thành nói say mê.
Người phụ nữ đó nhíu mày cố tưởng tượng ra phương pháp của Thành, mắt cô ta sáng rỡ, cười toe toét.
– Ha ha.. Thú vị… Hay lắm… Anh biết không khi tôi phỏng vấn ứng viên, tôi thường nói họ về và chờ thông báo… Nhưng tôi rất vui được báo với anh là anh trúng tuyển… Khi nào anh có thể bắt đầu?
Thành bước ra khỏi căn phòng với nụ cười thật tươi trên môi. Vài cô gái đang ngồi làm việc lén nhìn anh, hai má thoáng đỏ lên.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Tâm không phải là người đam mê danh vọng, nợ của gia đình nàng theo anh thăm dò đã hoàn toàn trả hết. Vậy mục tiêu duy nhất của nàng hiện giờ có lẽ là thực hiện lời thề đêm đó.
Anh không biết bắt đầu từ đâu, nhưng ít ra anh đã lọt vào Cty Poison. Công ty của kẻ đã hại Tâm và Duyên.

Dư luận lại dậy sóng.
Hình ảnh Hoa hậu Helen Thanh Tâm quỳ tại sân bay, khóc nức nở hạnh phúc trong tay mẹ mình, vừa đưa lên ngay lập tức bị lãng quên.
Dư luận tập trung vào một tin tức khác, cũng liên quan trực tiếp tới Helen Thanh Tâm, nhưng thảm thiết và đẫm máu hơn. Dư luận là thế! Cái gì hôi thối nhất thì bu vào như ruồi nhặng.
“Helen Thanh Tâm bị trả thù tình – NTK Hồng Phát hứng trọn nhát dao chí tử”
“Hoa hậu mới đăng quang mang họa cho NTK triển vọng nhất VN”
“NTK Hồng Phát liệt vĩnh viễn hai chân vì đỡ nhát dao cho tình yêu”
“Sắc đẹp mang họa cho một tài năng trẻ”
….
Hình ảnh Helen Thanh Tâm phờ phạt, rũ rượi, ôm mặt khóc rưng rứt, hai bàn tay còn đóng đen máu khô, bên giường bệnh, Phát mê man thở ôxy, tràn ngập khắp các mặt báo. Hình ảnh đó đã mang đến những cơn sóng ngầm trong lòng độc gỉa, thương tâm, ghen ghét. Bao nhiêu cô gái khóc thương cho Hồng Phát, quay ngược lại chửi mắng Helen Thanh Tâm khắp các diễn đàn internet.
Sau hai ngày, phía cảnh sát dùng đủ mọi chiêu thức thẩm tra, dù lén lút tra khảo tên sát thủ, hắn vẫn ngậm kín miệng, không khai một lời. Họ cũng không ngờ đụng phải một tên cứng đầu như vậy. Khám xét nhà hắn, họ không tìm thấy gì khả nghi, ngoài vài sợi tóc dài của phụ nữ trên giường ngủ của hắn. Sợi tóc đó có thể là manh mối quan trọng, cũng có thể thuộc về một cô gái bán dâm.
Họ phải dùng đến biện pháp cuối cùng.
Xoay quanh các ân oán có thể kết liên quan đến các sự kiện trong cuộc sống của Hoa hậu Helen Thanh Tâm, đồng thời kết hợp lời khai của cô, họ khoanh vùng một số nhân vật trong làng giải trí và một số người khác, bao gồm cả Thành, dù Tâm luôn miệng bảo đảm rằng không phải anh. Tiếp theo họ cho tên đó uống thuốc an thần loại nhẹ, để tạo lỗ hổng trên hệ thống thần kinh. Họ gắn thiết bị đo nhịp tim và cưỡng ép hắn xem hình của các nhân vật trong danh sách.
Tim hắn loạn nhịp khi nhìn thấy hình Nhật Vy.
Khi thấm vấn Nhật Vy, cô ta chối phăng việc quen biết hắn, nhưng khi kết quả xét nghiệm DNA của sợi tóc trùng khớp với cô ta. Nhật Vy đành thừa nhận có quan hệ tình dục với hắn, nhưng điều đó không chứng minh được rằng cô ta xúi giục hắn hại Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm.
Bản thân tên đó đành thừa nhận mình là fan cuồng của Nhật Vy, nhưng vẫn khăng khăng là tự mình làm. Hắn cho rằng lẽ ra danh hiệu Hoa hậu phải thuộc về Nhật Vy, nên căm thù Helen Thanh Tâm.
Cảnh sát không đủ lý do buộc tội Nhật Vy. Vụ án có chiều hướng bế tắc, nếu khởi tố gã đàn ông đó với tội danh mưu sát, 10 năm tù giam là tối đa.
“Kẻ mưu sát Hoa hậu là Fan cuồng của Nhật Vy”
“Nhật Vy là kẻ chủ mưu?”
“Nhật Vy ngủ với fan hâm mộ”
……
Hàng loạt các báo lại đưa tin về kết quả thẩm vấn Nhật Vy tại cơ quan điều tra.

– Cô hay lắm… Cô nên biết hậu quả của mình… Ha ha…
Một giọng đàn ông vang lên trong điện thoại của Nhật Vy. Cô ta run rẩy, không bao giờ cô quên giọng nói ấy.
– Khôngggg… Tôi không làm gì hết… Tôi… không biết hắn…- Nhật Vy hét lên.
– Muộn rồi… Cô chờ xem phim hay của mình trên mạng đi…
– Mày… Mày đưa lên thì đã sao? Cảnh sát sẽ tìm ra… Bắt hết bọn mày… Tao chỉ là nạn nhân thôi… – Nhật Vy nghiến răng.
– Nạn nhân hả? Chờ xem… Tít… Tít…
– Khốn nạn… Choang… – Nhật Vy tức giận ném chiếc điện thoại vào cửa phòng vỡ tan tành.
Cô thẫn thờ ngồi bẹp xuống ghế, miệng lẩm bầm:
– Anh Trung ơi! Sao anh làm vậy chứ? Anh hại cả hai đứa mình rồi… Ahhhh…
Ngoài Nhật Vy ra, có lẽ không ai biết anh ta thật ra là bạn trai đầu tiên, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. Mối tình vụng dại thuở còn ngồi ghế nhà trường. Anh ta không bao giờ đòi hỏi, chỉ thầm lặng đứng trong bóng tối sau lưng cô, chia sẻ tâm sự, đáp ứng những đòi hỏi thể xác của cô. Như thường lệ, hôm đó cô trở về lao vào vòng tay của anh, khóc lóc kể lể mọi chuyện. Cô căm thù Diễm Phương, căm ghét Thanh Tâm, cô luôn suy nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng giết người và trốn được tội không phải chuyện ai cũng làm được. Vậy mà, anh thầm lặng đi trừ khử cái gai trong mắt cô.
Ngay chiều hôm đó, như chứng minh sự hoang đàng, phóng đãng của Nhật Vy. Một đoạn phim mang tiêu đề “Con quỷ trong khuôn mặt thiên thần”, vừa lên mạng 5 phút liền bị Youtube xóa mất, nhưng cũng đủ lan tràn như bệnh dịch trên các diễn đàn người lớn. Toàn quốc xôn xao, đàn ông xoi mói, phụ nữ tò mò. Khắp các ngõ ngách đường phố đều nói về đoạn phim sex của Nhật Vy.
– Ưmmm… Ưmm…
Nhật Vy há hốc nhìn đoạn phim người lớn trên màn hình laptop. Một cô gái quần thảo hoang cuồng với bốn tên da đen. Nhân vật nữ chính là cô.
Cô không tin nổi, sự xảo trá thâm độc của Diễm Phương. Cô ta cho người biên tập lại đoạn phim khéo đến không ngờ.
Tất cả sự đau đớn vùng vẫy của cô đều bị cắt bỏ, chỉ giữ lại cảnh cô đờ đẫn ngất lịm và thêm vào một số cảnh ghép của chiếc lưỡi bàn tay ai đó liếm sục những chiếc dương vật đen mun. Họ chuyên nghiệp tính toán đến từng chi tiết nhỏ từ hình ảnh, tiếng rên rỉ vang vọng trong không gian hẹp được ghép vào đều được thu từ điện thoại, cùng ánh sáng màu sắc. Thật đến nỗi, bản thân Nhật Vy cũng mập mờ khó phân biệt.
– Reng… Reng… Reng…
Điện thoại reo vang. Nhật Vy hoảng hốt chộp lấy nó. Cô thở phào nhận ra số của cô thư ký.
– Sao rồi? Họ có tra ra không? – Nhật Vy lo lắng hỏi.
– Chị không tin nổi đâu. Họ lục tung các diễn đàn tìm đủ các manh mối, cuối cùng tìm ra được dấu vết … xuất phát từ nhà chị. – Cô ta ngập ngừng.
– Là sao? – Nhật Vy hỏi lại.
– Là họ dùng mạng Wifi nhà chị để upload đoạn phim đó. IP của nhà chị hiện lên rõ ràng… Chắc họ đã bẻ khóa xâm nhập mạng Wifi nhà chị từ bên ngoài…
Nhật Vy thẫn thờ, im lặng, hai tai lùng bùng.
– Quân khốn nạn. Họp báo. Gọi họp báo mau… Ngay sáng mai… Tôi sẽ nói hết. Vạch trần bộ mặt của ả.
Sáng hôm sau, Nhật Vy ăn mặc rất đẹp, nhưng lại nằm trên giường, hai mắt rưng rưng nhìn lên trần.
Giới nhà báo từ chối tham dự, họ nói cô không còn xứng đáng là người của công chúng, không muốn nghe nàng biện minh. Sở Thông tin và Công an vào cuộc, không phải để bảo vệ danh dự cho cô, mà là chuẩn bị đầy đủ các chứng cứ để ra quyết định thu hồi giấy phép hành nghề của cô.
Cô không dám bước ra đường. Trước nhà cô, hàng quán xôn xao chỉ trỏ. Gọi điện kêu đồ ăn sáng vào nhà mà bà bán phở không cho chồng mang đến. Cô thư ký nộp đơn xin nghỉ việc, vì chồng cô ta ngăn cấm. Cả xã hội đang sỉ vã cô như một vết nhơ của thuần phong mỹ tục dân tộc.
Diễm Phương đã thay trắng đổi đen, hoán đổi vị trí của cô từ nạn nhân của một vụ hãm hiếp dã man thành một người đàn bà hoang dâm vô độ.
Thế là hết. Cả thế giới đã xoay lưng lại với cô.
Nắm thuốc an thần trong lòng bàn tay run rẩy, nhòe đi trong mắt Nhật Vy. Cô không còn đường lui, không nơi ẩn núp. Cô như đứng cheo leo trên đỉnh núi xung quanh đều là vực thẳm. Cô nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy dài xuống mặt. Những viên thuốc lộm cộm tắt ngang cuống họng, rồi trôi theo dòng nước. Cô nằm vật xuống giường chờ đợi cơn buồn ngủ đến với mình, rồi không bao giờ tỉnh lại.
Không gian thật yên tĩnh. Cô chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nặng nề, chậm dần. Đột nhiên trong tim cô nhói đau, một hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông hiện rõ lên dần.
Anh Trung. Anh ta đang trách cô. Hèn nhát.
Phải. Tại sao mình phải chết? Người đáng chết là ả đàn bà kia? Cả thế giới có thể xoay lưng với cô, nhưng anh vẫn luôn đứng bên mình. Thế là đủ.
Nhật Vy vùng dậy, đưa ngón tay móc sâu vào cuống họng nôn thốc toàn bộ số thuốc ra đầy sàn nhà.
“Diễm Phương, cô chờ đấy.”

One thought on “Nữ diễn viên – Phần 21”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *