Nữ diễn viên – Phần 19

28Jul - by admin - 1 - In Truyện loạn luân


Nữ diễn viên - Phần 19
Phần 19
Sáng hôm sau, tất cả mọi người bàng hoàng trước tin Nhật Vy nộp đơn rút khỏi cuộc thi. Tâm cũng ngạc nhiên không kém những người khác, dù sao Nhật Vy cũng là một đối thủ nặng ký của nàng. Công bằng mà nói, dù nhan sắc của Tâm có nổi trội hơn Nhật Vy, nhưng cô ta nổi tiếng trước nàng vài năm, lượng bình chọn của người ủng hộ luôn dẫn đầu danh sách.
Helen Thanh Tâm ngay lập tức trở lại thành đối thủ nguy hiểm nhất đối với tất cả thí sinh, sau khi bài báo xin lỗi công khai của Ban biên tập Báo Tin nóng hàng ngày phát hành vài ngày trước.
Nhật Vy lê từng bước khó nhọc trên hành lang phi trường, mang theo một kế hoạch trả thù cay nghiệt nhất.

– Trong ba thí sinh này ai sẽ đăng quang danh hiệu Hoa hậu Điện Ảnh năm nay…
Bàn tay Tâm ướt mồ hôi nắm chặt lấy nhau. Dù theo đánh giá, nàng là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu Hoa hậu nhưng lòng nàng vẫn bồn chồn lo lắng.
Bà Thanh và Ông Sơn nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt lên màn hình TV.
Trong căn nhà nhỏ trên đường CMT8, hai người đàn ông một gìa một trẻ cũng nín thở chờ đợi.
– Danh hiệu Á hậu 2 thuộc về… Nguyễn Thị Phương Vy, thí sinh đến từ Hà Nội, số báo danh 145. Xin chúc mừng cô Phương Vy.
Hai đầu gối Tâm muốn nhũng ra, đầu óc căng thẳng muốn nổ tung. Dù nàng miễn cưỡng tham gia cuộc thi theo đề nghị của Diễm Phương, nhưng khi còn cách một bước chân với tột đỉnh danh vọng mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước, Tâm không đè nén được lòng mình gào thét dữ dội.
– Tôi rất hân hạnh được xướng tên thí sinh mang số báo danh 623, cô Lê thị Thúy Hằng… đạt danh hiệu Á hậu 1…
Khán phòng bùng nổ, tiếng vỗ tay reo hò không ngớt. Tai Tâm lùng bùng, nàng sững người cứng đờ. Rất nhiều người lao lên sân khấu, ôm chầm lấy nàng, tiếng người í ới, pháo hoa tung bay. Hoa tươi, ruy băng đỏ choàng qua cổ, một vật gì đó đặt lên đầu Tâm. Nàng bần thần, bàn tay run rẩy đưa lên, nàng chạm tay vào chiếc vương miện trên đầu mình.
– Cô Helen Thanh Tâm, cô hãy chia sẻ vài lời với quan khách tham dự đêm nay và khán gỉa đang ngồi trước màn ảnh nhỏ… – Một chiếc microphone đưa đến trước mặt Tâm.
Hình ảnh trước mắt nhòe đi, miệng Tâm mấp máy, không nói ra lời. Mọi người chờ đợi. Khuôn mặt xinh đẹp, nhòe nước mắt của nàng phủ kín màn hình TV.
– Mẹ ơiiii… – Tâm nức nở.
Bà Thanh lao vào lòng chồng, bật khóc nức nở.
– Tôi.. Tôi… – Tâm hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh – Tôi xin cảm ơn cha mẹ đã sinh ra tôi… Tôi xin cảm ơn Cty Sunshine đã cho tôi cơ hội này… Và tôi muốn cảm ơn… một người khác, một người đã… từng rất quan trọng với tôi…
“Đã từng.. Rất quan trọng” sao? Lòng Thành quặn đau.
– Đây là ông Huỳnh Trân – Chủ tịch tập đoàn Tín Huy – Nhà tài trợ chính cho toàn bộ cuộc thi Hoa hậu Điện ảnh năm nay. – Diễm Phương nhã nhặn giới thiệu người đàn ông trước mặt với Tâm.
Buổi họp mặt chúc mừng Tân Hoa hậu do Cty Sunshine tổ chức ngay sau Lễ đăng quang vừa kết thúc tại sảnh khách sạn ngay trong khu du lịch. Diễm Phương dường như rất tự tin rằng Tâm sẽ chiến thắng, cô ta sắp đặt mọi thứ từ trước. Khách mời bao gồm đại diện Nhà tài trợ, Ban tổ chức và các đối tác của Sunshine bay ra từ Sài Gòn.
– Rất hân hạnh được gặp cô Thanh Tâm. Cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp…- Ông ta đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng lại của Diễm Phương – A… ý tôi nói là… nói là…
– Hi hi… – Tâm che miệng bật cười trước vẻ lúng túng của ông ta.
Ông Huỳnh Trân chạc 55 tuổi, dáng người bệ vệ, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hồng hào. Đặc biệt cánh mũi ông ta rất to, loại mà người ta hay gọi là “mũi lân”, tượng trưng cho những người đàn ông thành đạt, giàu có.
– Không sao… Tôi không để ý đâu mà! Tâm dù sao cũng trẻ hơn tôi vài tuổi. – Diễm Phương nói xen vào.
Khuôn mặt tươi cười của Tâm đột nhiên cứng lại, nàng bắt gặp một gương mặt nàng không bao giờ quên đang nhìn mình.
Kenny Trần.
Hắn mỉm cười nâng ly champagne trong tay về phía nàng như chúc mừng. Tâm nghiếng răng, quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn.
Càng lên cao, đến khi cả vị trí Hoa Hậu cũng nắm trong tay, Tâm càng hiểu ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Nàng chưa tìm ra bất cứ lối đi nào để thực hiện lời thề của mình, trả thù cho Duyên.
– Xin lỗi… Tôi xin phép…
Tâm đi ra hành lang, đám đông tách ra nhường đường cho nàng. Ông Huỳnh Trân nhìn theo dáng người Tâm, thầm nuốt nước bọt.
– Cô không quên giao kèo của chúng ta chứ? – Ông quay sang hỏi Diễm Phương.
– Ông yên tâm. Tôi nào dám quên chứ! Để tôi nói với con bé! – Diễm Phương mỉm cười nhìn về phía Tâm.
Cơn gió lùa vào, mái tóc Tâm chỉ khẽ run lên một ít, rồi cứng đờ như cũ. Tóc nàng được trang trí kỹ càng, phủ kín một lớp keo thật dày từ trước buổi lễ. Nhan sắc mà khán gỉa nhìn thấy được trau chuốt từng ly, nhưng dường như họ thích thú điều đấy. Một sự gỉa tạo cứng nhắc. Gỉa tạo như bộ mặt tươi cười của Tâm trên sân khấu, dù phải cố đè nén sự đau đớn do thí sinh khác cố tình dẫm lên chân.
“Đây là đích đến của mình sao? Trống rỗng, đơn độc.”
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng Tâm, nàng không quay lại. Nhưng nàng nhận biết tiếng giày cao gót gõ đều đều trên sàn nhà của Diễm Phương.
– Chị có việc cần bàn với em… – Diễm Phương nói.
– Chị cứ nói. – Tâm nói nhỏ.
– Trước đây, vì để thuận lợi cho em chiến thắng… Chị có thỏa thuận một việc với ông Huỳnh Trân… – Cô ta nói giọng đều đều.
Tâm quay lại nhìn Diễm Phương. Nàng chợt hiểu ra nhiều điều. Mọi việc không đơn giản là một cuộc thi.
– Chị muốn tối nay em tiếp ông Huỳnh Trân…. – Diễm Phương đưa tay lên ngăn lời nói của Tâm. – Chị biết chị tự ý làm như vậy là thua thiệt cho em, nhưng đây không phải là việc gì lạ! Ngay cả bản thân chị trước đây cũng phải đánh đổi bản thân mình.
Tâm hít một hơi thật sâu, lời nói đanh gọn.
– Tôi hiểu chị đang nói gì. Nhưng tôi chỉ trả lời chị một tiếng. Không… Nếu chị muốn.. Thì đây.. Tôi trả lại cho chị. Tôi không cần nó nữa… – Tâm giựt phăng chiếc vương miện trên đầu nhét vào tay Diễm Phương.
– Tâm… Cô đứng lại cho tôi…
Diễm Phương lồng lộn dậm chân, nhìn theo bóng lưng Tâm tất tả chạy ra ngoài.

Tâm chạy thẳng về phòng khách sạn của mình. Nàng vội vã thu dọn quần áo của mình, đóng nắp vali đi ra cửa. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông đã đứng chắn ngang trước cửa phòng.
– Là ông! – Tâm nghiến răng căm giận.
– Ha ha.. Đúng, là tôi. Đã lâu không gặp. – Kenny Trần bước vào phòng, khép nhẹ cánh cửa sau lưng trước đôi mắt bàng hoàng của Tâm.
– Ông cút ra ngoài.. Tôi hét lên đấy… – Tâm lùi lại, bỏ vali xuống.
– Tôi có làm gì em đâu… – Ông ta nhúng vai như vô tội. – Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.
– Tôi không có chuyện gì để nói với ông hết. – Tâm quay mặt, tránh ánh mắt soi mói của ông ta.
– Em đẹp lắm. – Ông ta bước đến sau lưng nàng, tay vuốt nhẹ lọn tóc sau lưng Tâm. – Đẹp hơn đêm hôm đó rất nhiều.
– Ông… – Tâm quay phắt lại, hai mắt băng lãnh tức giận.
– Tôi xin lỗi… Tôi không muốn kết quả như vậy đâu… ngàn vạn lần không muốn. – Ông ta cúi sát vào mặt nàng. – Bao nhiêu đêm tôi vẫn nhớ đến em… thân thể mềm mại của em.
Ông ta hôn nhẹ lên môi Tâm, lưỡi khẽ tách hàm răng nàng ra, run rẩy thưởng thức mùi hương thương ngát trong miệng nàng.
– Ưmmm… Ahhh…
Ông ta đẩy bật Tâm ra, mặt nhăn rúm lại, tay bụm lấy miệng mình.
– Lần sau ông không may mắn như vậy đâu. – Tâm nói, nàng nhổ toẹt bãi nước bọt xuống thảm.
Nàng xoay người đi ra ngoài, bỏ lại chiếc vali lăn lóc trên sàn nhà.
– Ha ha.. Cũng đáng.. Cũng đáng… – Kenny bật cười, đưa đầu ngón tay dính chút máu vào miệng nút ngon lành.
Tâm kiên quyết bước đi, ánh mắt sắc lãnh, không vương chút tình cảm. Dù con đường này dẫn đến đâu đi nữa nàng vẫn sẽ đi, cho đến khi nào nàng trả được mối thù của Duyên và cho bản thân mình.

– Cô nói sao? – Đôi mắt ông Huỳnh Trân nheo lại nhìn vẻ mặt lúng túng của Diễm Phương.
– Tôi… Tôi… – Diễm Phương ấp úng.
– Ý chị ấy là… tối nay tôi sẽ đi cùng ông.
Đột nhiên, giọng Tâm vang lên nhỏ sau lưng hai người chỉ vừa đủ cho họ nghe.
Diễm Phương quay lại, ngỡ ngàng nhìn Tâm. Ông Huỳnh Trân gật gù, miệng cười toe toét.

Làn nước mát xoa dịu men rượu trong người Tâm. Nàng đã uống thật nhiều để quên đi sự day dứt trong lòng.
Cánh cửa bật mở, hơi lạnh lùa vào làm Tâm thoáng rùng mình. Nàng mở mắt ra. Ông Huỳnh Trân quấn chiếc khăn tắm ngay người, ánh mắt hau háu nhìn lướt qua cơ thể trần truồng của nàng dưới làn nước ấm.
– Em đẹp lắm. – Ông ta nói nhỏ.
– Cảm ơn ông.
Tâm nói nhỏ. Hai má nàng hơi đỏ khẽ quay đi, tránh nhìn vào vật đang cộm lên dưới lớp khăn tắm của ông ta.
– Anh bước vào nhé. – Ông hỏi ý nàng.
Tâm hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu. Đàn ông đôi khi lạ lùng như vậy, đã muốn đến cồn cào vẫn ráng ra vẻ lịch sự.
Nước bồn tắm dâng cao lên. Ông ta ngồi đối diện nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi của Tâm.
Nàng nhắm mắt lại, cố tưởng tượng đến một bóng hình nào đó. Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trong đầu nàng, nhưng tối đen, không nhìn được rõ mặt. Tâm mím môi ép mình nghĩ đến người khác. Nàng không muốn nghĩ đến Thành, anh đã để lại cho nàng một vết thương thật lớn, không bao giờ khép miệng. Hào Nam, Hào Nam…Tâm nhíu mày cố nghĩ đến khuôn mặt điển trai của Hào Nam. Khuôn mặt anh ta đó, đôi mắt sáng, hàng lông mày kiên nghị, chiếc mũi thẳng, vầng trán thật cao. Tại sao trán anh ta lại rộng như thế, miệng anh ta lại mím lại như là… Không… Tâm mở choàng hai mắt.
Người đàn ông chạc tuổi cha Tâm đang say mê vuốt ve hai chân nàng. Ông ta nâng hai đùi nàng lên đặt lên vai mình, chậm rãi hôn từng ly một.
Tâm ngồi dậy. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông ta. Nàng không còn lựa chọn. Nàng không muốn tự lừa dối mình với hình ảnh của Thành. Tình yêu của nàng đã biến thành một hố đen thù hận không đáy. Giờ đây, Tâm lựa chọn đối diện với sự thật. Dù không có cảm xúc với người đàn ông này, nhưng nàng phải làm việc này. Vậy thì hãy chấp nhận nó một cách tự nhiên nhất.
Tâm choàng tay qua cổ ông ta, đặt lên đôi môi khô khốc của ông ta một nụ hôn. Ông ta thích thú đáp trả sự chủ động của nàng. Lưỡi ông ta vụng về lúng túng trong miệng Tâm. Bàn tay ông ta mềm mại mơn trớn hai bầu vú căng tròn láng mịn của nàng.
Tâm quỳ bằng hai đầu gối, nàng ưỡn ngực mình vào mặt ông ta. Đầu cúi xuống nhìn lưỡi ông ta đánh quanh núm vú đỏ hồng của mình. Đã mấy tháng qua, nàng cố quên đi những đòi hỏi rạo rực của cơ thể mình. Nhưng cảm xúc đó không mất đi, chỉ dồn nén lại đợi châm ngòi sẽ bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết, dù sao nàng chỉ là một cô gái tuổi hai mươi. Cảm giác hai núm vú mình săng cứng lại trong miệng ông ta, ngọn lửa rạo rực bắt đầu thiêu đốt hạ thể Tâm. Nàng uốn éo, bàn tay run rẩy ôm lấy đầu ông Huỳnh Trân đè nghiến lên ngực mình.
– Lên giường đi em! – Ông ta nói nhỏ.
Tâm cúi đầu hai má đỏ bừng, mặc cho ông ta lau khô người mình, rồi dắt tay nàng ra ngoài. Nàng ngã người nằm xuống, mái tóc xõa ra thấm nướt cả tấm nệm, đôi mắt nàng lim dim nhìn theo chiếc lưỡi ông hôn khắp thân thể mình. Tâm cắn nhẹ môi chờ đợi. Lưỡi ông ta vét dọc âm hộ nàng, hai chân Tâm nhũng ra, mở rộng.
– Ưm… Ưmmm… Ôi! Em chết mất…
Ông Huỳnh Trân bật dậy, tay ông sọc sọc dương vật mình để giúp nó đạt độ cứng để giao hợp. Tâm bật dậy. Trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Huỳnh Trân, nàng cúi xuống le lưỡi liếm dọc thân dương vật của ông, rồi mở rộng đôi môi xinh đẹp đón nó vào sâu trong miệng.
– Ôi! Em tuyệt quá.
Lời khen của ông ta làm Tâm đỏ mặt. Bản thân ông Huỳnh Trân cũng bất ngờ trước biểu hiện của Tâm. Ông chẳng bao giờ đặt hy vọng trở thành người đàn ông đầu tiên của Hoa Hậu, nhưng ông lại không ngờ Tâm lại mạnh dạn như vậy.
Tâm cảm nhận dương vật ông ta mau chóng cương cứng trong miệng mình. Nàng khẽ ngẩn lên, tay lau nhẹ đôi môi. Hai má hơi đỏ lên, nhìn ông Huỳnh Trân chờ đợi.
Ông ta nhẹ nhàng đỡ nàng nằm ngửa xuống. Tách cặp đùi thon dài của Tâm ra, chồm lên người nàng, miệng ông ta tìm đến bầu ngực nàng mút lấy say mê.
– Ưmmmmm…
Tâm ưỡn người lên, rên nhẹ, đón chiếc dương vật của ông ta vào sâu trong người mình. Ông ta chậm rãi xâm chiếm khoảng trống trong người nàng, như cố tận hưởng đến tận cùng run rẩy của từng mô tế bào sâu trong âm hộ Tâm. Nàng chưa bao giờ trải qua kinh nghiệm ân ái như thế, nó như tập dưỡng sinh so với những cuộc chạy nước rút của những người đàn ông trước đây nàng gặp. Tâm hơi khó chịu. Nhưng cảm giác chậm rãi từ từ từng chút một làm nàng bay bổng, giống như việc bay lên trời của máy bay trực thăng và kinh khí cầu, chậm rãi, nhưng chắc chắn.
– Ưmmm…
Tâm rên rỉ những tiếng rên thật dài như hòa nhịp cùng vật thể căng phồng trong người nàng chậm rãi ra vào. Ông ta tiếp tục cúi đầu luân phiên mút hai núm vú đỏ bừng của Tâm, trong khi hạ thể nhấp nhẹ nhàng chậm rãi. Chân Tâm ôm quắp lấy mông ông, ngực ưỡn cong lên, đờ đẫn đón nhận kiểu ân ái lạ lùng của ông ta.
Ông Huỳnh Trân ngẩng đầu lên nhìn Tâm, hai má nàng đỏ hồng, miệng mấy máy, mắt lim dim. Ông gật đầu hài lòng với hiệu quả làm việc của mình. Bao nhiêu năm ngủ với bao nhiêu cô gái trẻ đẹp, ông thừa kinh nghiệm làm họ mê luyến mình. Không ai lấy sở đoản của mình so với sở trường của người khác. Đàn ông lớn tuổi không thể so với phụ nữ tuổi đôi mươi về sức bền, dù đã phục thuốc hỗ trợ. Chỉ có kiên nhẫn, duy trì cần mẫn tìm kiếm xúc cảm điểm riêng của mỗi người rồi đánh đòn quyết định.
Ông hít sâu một hơi, lồng ngực căng phồng chuẩn bị cho thời điểm quyết định.
Đột nhiên ông ta gầm lên, thúc nhanh và sâu với hết sức bình sinh. Tâm há hốc cả miệng, hai mắt dại đi, hai chân khép lại bóp cứng lấy người ông.
– Ahhh… Ôi.. Ưmmm…
Âm hộ Tâm co bóp mạnh, cơn sướng khoái đến thật nhanh. Ông Huỳnh Trân ôm chầm lấy nàng, mớn trớn hai bầu vú căng tròn của nàng, dương vật cương cứng của ông vẫn để sâu trong người nàng. Tâm lim dim đê mê. Cơn cao trào lâng lâng khác thường hoài không dứt.
Ông ôm chặt thân thể nàng, lăn tròn một vòng để nàng lên phía trên, dương vật vẫn khít khao trám kín âm hộ nàng. Tâm hiểu ý, chống tay lên ngực ông ta, ngồi dậy. Nàng khẽ nhúng nhẹ nhàng, thật chậm như ông ta làm với nàng. Tay ông ta tiếp tục mân mê hai vú nàng, ánh mắt không ngừng quan sát gương mặt xinh đẹp của Tâm.
Mồ hôi trán lấm tấm, cơ thể nàng đỏ bừng lên, hai mắt mơ màng. Lưng nàng mỏi nhừ, hai chân tê dại sau một ngày diễn tập căng thẳng.
Ông Huỳnh Trân hiểu ý. Ông khẽ hướng nàng xoay người ra phía sau. Hai bàn tay ông giữ chặt hông nàng, không cho dương vật mình tuột ra ngoài. Ông chậm rãi ngồi dậy, đẩy nàng chúi người đến trước. Ông quỳ lên, nâng dưới bụng nàng kéo lên cao, rồi tiếp tục công việc chinh phục Tâm từ phía sau.
– Ưm… Ưm..
Tâm cắn chặt chiếc gra trải giường, tiếng rên rỉ rấm rứt thoát qua kẽ răng. Ông ta không còn nhẹ nhàng chậm rãi nữa, mà như một người khác hoàn toàn, mạnh bạo vũ bão thúc sâu vào người nàng. Cặp mông căng tròn của nàng nảy lên chan chát. Ngón tay ông ta thấm ít nước nhờn nhòe nhoẹt quanh âm hộ Tâm, thoa đều quanh mép hậu môn, rồi khẽ luồn nhẹ vào trong.
– Ahhh… Đừng .. Ưm…
Tâm há hốc miệng, hai mắt nhắm nghiền. Cảm giác lạ lùng này nàng chưa bao giờ trải qua, nhột nhạt tê tê bên trong hậu môn. Ngón tay ông ta miếc dọc bên trong nàng, cùng nhịp với dương vật ông ra vào trong âm hộ. Tâm run lẩy bẩy, hai chân nhũng ra. Cơn sướng khoái làm nàng mụ mị.
Ông Huỳnh Trân gồng người lên cứng đờ, xuất tinh ào ạt trong âm hộ Tâm. Nàng gục xuống nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi.

Chiếc giường nhúng nhẹ, tiếng sột soạt vang khẽ bên tai làm Tâm tỉnh giấc. Nàng mở bừng hai mắt, ánh sáng tràn vào làm nàng mắt nhíu lại.
– Xin lỗi. Do tôi làm ồn nên em thức sớm. – Tiếng ông Huỳnh Trân vang lên bên giường làm Tâm bừng tỉnh.
Nàng sực nhớ đến chuyện hoang cuồng hôm qua với ông ta, hai má vô thức đỏ bừng lên, tay nàng kéo lớp chăn che kín ngực mình.
Ông Huỳnh Trân tay cài nút áo, bước đến bên giường, mỉm cười.
– Anh có cái này tặng em làm kỷ niệm. – Ông rút tay ra từ túi quần, một chiếc hộp vuông vức bọc da đỏ sang trọng.
Tâm tròn mắt nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay mình. Nàng chưa có một món trang sức nào đẹp như vậy. Nàng cũng là một phụ nữ như bao người phụ nữ khác, yêu thích cái đẹp lấp lánh, huyền ảo. Viên đá sáng long lanh, bằng đầu đũa, đính trên chiếc nhẫn kim loại trắng khảm nhiều viên đá nhỏ. Kim cương thật sao, nàng thậm chí không có khái niệm giá một viên kim cương tính như thế nào, nhưng nó đẹp đến nỗi nàng không rời mắt ra được. Ông Huỳnh Trân nhìn Tâm sững sờ trước món quà của mình, mỉm cười hài lòng.
Tâm bừng tỉnh, vội vàng rút chiếc nhẫn ra nhét trả vào tay ông ta.
– Không. Em không nhận thứ này đâu. Nó chắc phải đắt tiền lắm. – Tâm kiên quyết quay mặt đi, cắt đứt ánh mắt mình ra khỏi nó.
– Sao vậy? Nó không đáng bao nhiêu hết. Anh chỉ muốn mỗi khi em nhìn đến nó thì nhớ đến anh thôi! – Ông Huỳnh Trân nói nhỏ giọng rất chân thành.
– Không. Em đã nói rồi. Chuyện đêm qua là một thỏa thuận khác. Em có thể chấp nhận đánh đổi mình vì dang vọng sự nghiệp, nhưng em không bán mình vì tiền. Xin anh tôn trọng em.
– Đánh đổi mình sao? – Giọng ông ta trầm trầm buồn bã. – Vậy mà anh đã hy vọng rằng em đã thích những giây phút đêm qua.
Tâm nhìn khuôn mặt tiu nghỉu buồn bã của ông ta. Nàng khẽ thở dài nắm lấy tay ông ta.
– Cảm ơn anh. – Hai má nàng đỏ bừng. – Đêm qua… Em thích lắm…
Tâm vùng dậy, chạy vào nhà tắm. Ông Huỳnh Trân nhìn theo thân thể hoàn mỹ của Tâm, ánh mắt sáng rỡ.
Tâm tẩy rửa vệ sinh thân thể mình. Nàng nghe tiếng đóng cửa bên ngoài vọng vào. Nàng thở dài, nhớ đến chiếc nhẫn long lanh đó. Nó thật đẹp. Nhưng nàng không hề tiếc rẻ vì từ chối nó, nàng sẽ tự để dành tiền mua cho mình một chiếc khác.
Tâm bước ra khỏi căn phòng tắm, tay cầm theo chiếc khăn tắm, lau khô mái tóc. Đôi mắt nàng chợt nheo lại, nhìn một tờ giấy để trên bàn, một vật lấp lánh đè trên nó.
“Em đừng từ chối lòng anh. Nó chỉ là một kỷ niệm. Đối với anh kỷ niệm là vô giá, không thể quy đổi thành tiền.
Em là một cô gái lương thiện trong sáng. Em nên đề phòng Diễm Phương đừng để mình bị vấy bẩn.
Người hâm mộ em – Huỳnh Trân.”

One thought on “Nữ diễn viên – Phần 19”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *