Nữ diễn viên – Phần 16

28Jul - by admin - 2 - In Truyện loạn luân


Nữ diễn viên - Phần 16
Phần 16
– Anh có thấy em đẹp không?
Tâm mỉm cười hạnh phúc nhìn ánh mắt thẫn thờ nhìn ngắm cơ thể trần truồng của mình.
Hai người đêm qua chạy một mạch về đến nhà mệt mỏi ôm nhau ngủ vùi cho đến sáng. Sáng nàng tỉnh dậy, cảm thấy như một giấc mơ, được trở lại căn phòng của anh. Nó đơn sơ nhưng gần gũi đến lạ lùng, suốt năm tháng qua, bao nhiêu đêm nàng mơ về nó.
– Em .. Em khác lắm…
Tâm hơi nhíu mày, nàng không thích câu trả lời của anh.
– Khác như thế nào? Đẹp hơn hay xấu hơn? – Nàng hỏi lại.
– Đẹp.. Đẹp hơn nhiều lắm.. Nhưng… – Thành ấp úng.
Tâm kéo anh nằm xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn.
– Không nhưng gì hết… Em vẫn là của anh. Mãi mãi là của riêng anh. – Nàng nói nhỏ.
Lưỡi anh len lỏi vào miệng nàng, tìm thấy mùi vị quen thuộc yêu thương ngày nào.
– Em … nhớ anh lắm.. Anh biết không?… Nó…cũng nhớ anh lắm.. Anh ơi…
Hơi thở Tâm hổn hển thơm ngát, nàng đẩy tay anh xuống giữa hai chân mình. Một mảng nhòe nhoẹt ướt đẫm của nhung nhớ dồn nén bao lâu.
– Anh yêu em… Cho anh thăm nó nhé…
– Nó là… của anh mà… Sao…hỏi.. Ưm.. Ôi! Lưỡi anh… nóng quá… Anh ơi… Em chết mất…
Thành úp mặt vào hai mép âm hộ nhẵn nhụi mềm mại của Tâm. Đôi môi anh áp chặt khít lên nó, lưỡi anh quét sâu trong nó, cảm nhận mùi vị quen thuộc của nàng. Nó thật lạ, không còn cảm giác nham nhám chà sát lên da mặt. Nhưng dường như sự trống trải này làm anh có thể tự do khám phá nó hơn. Điều đó làm anh phấn khích điên cuồng.
– Anh.. Ưm.. Anh quay lại đi… Cho em…
Thành quay đầu ngược lại. Dương vật ngay tức khắt bị nuốt trọn với đôi môi thèm khát của Tâm. Mặt anh đỏ lên, răng cắn chặt. Bao nhiêu tháng trời dồn nén suýt nữa nổ tung trong miệng nàng.
– Ưm.. Tâm ơi!… Em ngưng lại chút đi.. Anh chịu hết nổi rồi…
Tâm tiếp tục mút dương vật anh thật sâu, càng nhanh hơn. Nàng muốn nếm mùi vị nhung nhớ của anh dồn nén trong bao nhiêu tháng qua.
– Ahhh…
Thành gầm lên, dương vật anh giật mạnh. Dòng tinh trùng đặc quánh ồ ạt phóng xuất như muốn nhấn chìm nàng. Tâm nhắn mắt lại, khóe mắt nàng tràn ra một giọt nước mắt hạnh phúc, nàng cố nuốt hết nỗi nhớ nhung của anh trong miệng mình.
– Tới phiên anh… Không được khán cự…
Anh lùi người xuống giữa hai chân nàng. Nâng hai chân lên cao, mở rộng ra, lưng Tâm bị uốn cong lại, âm hộ nhòe nhoẹt của nàng bị đưa lên cao giữa ánh mắt của hai người. Tâm thoáng đỏ mặt, ánh mắt thèm thuồng của anh nhìn hai mép âm hộ nhẵn nhụi, làm nàng rạo rực.
– Họ bắt em cạo ah? – Anh mỉm cười nhìn nàng.
– Không phải cạo… mà là tẩy… Để mặc bikini và…vệ sinh hơn… – Tâm lí nhí.
– Anh thích không? – Nàng chờ đợi.
– Thích lắm.
Anh chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi dùng chính hành động của mình để chứng minh. Lưỡi anh thật dài liếm dọc âm hộ nàng, chưa bao giờ nàng được nhìn cách anh hôn âm hộ mình rõ ràng như thế. Lưỡi anh vét sâu vào trong, Tâm chới với. Bụng nàng bị gấp lại, miệng ú ớ không phát thành tiếng.
– Anh ơi.. Em.. chết mất..
Hai người cuốn lấy nhau say mê, âm thanh rên rỉ, thở dốc vang vọng cả căn phòng.

Chiều hôm đó, Thành chở nàng về Cty Sunshine. Vừa bước chân vào, tâm trạng vui vẻ của Tâm mau chóng thay bằng sự lo lắng, bồn chồn như đứa bé bỏ nhà đi chơi cả đêm.
– Cộc cộc cộc…
– Vào đi… – Giọng Diễm Phương vang lên bên trong.
Tâm xoay tay nấm cửa. Nàng bước vào, môi mím lại, sẵn sàng đón nhận một hồi la mắng xối xả. Nhưng không, trong phòng có ba người, ai cũng nhìn nàng mỉm cười thông cảm.
Ngoài Diễm Phương, còn có ông Hạo Thiên, nụ cười trên môi ông ta hơi cứng. Còn một vị khách khác làm nàng bất ngờ, đó là ông Chen.
– Chị… Là lỗi của em.. Do em tự ý… – Tâm lí nhí.
– Không sao. Em ngồi xuống đi – Diễm Phương chỉ nàng vào chiếc ghế salon đối diện cô ta, kế bên ông Chen.
– Chị đã nghe ông Hạo Thiên kể hết. Không phải lỗi em. Tuy em đi về Sài Gòn giữa đêm với anh ta bằng xe máy có hơi mạo hiểm đó. Em biết làm nghề mẫu, người ta phải nâng niu cơ thể mình tối đa. Một thương tổn nhỏ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tương lai của em đó. – Diễm Phương nói.
– Dạ… Em biết rồi chị! – Tâm quay qua nhìn ông Hạo Thiên với ánh mắt cảm kích.
Ông ta mỉm cười gượng, bàn tay đặt trên đùi vô tình hơi run run.
– Anh Chen… Anh khỏe không? – Tâm quay sang nhìn ông Chen mỉm cười.
– Tôi khỏe. Em đẹp lắm. Em thật sự được Diễm Phương lột xác đó. Tôi đang đắn đo suy nghĩ có nên trang điểm cho em bớt đẹp đi để phù hợp với những thước phim trước đây em đã quay. Haizz… – Ông nói hóm hỉnh.
– Ah.. Anh nói sao? – Tâm mừng rỡ reo lên.
– Em làm tôi bất ngờ đấy.
Diễm Phương mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên một tia ghen tị nhỏ bé. Khi xưa nàng đạt danh hiệu Hoa Hậu Thời Trang thì mới có thể chen chân vào điện ảnh, nhưng bộ phim lại kém đầu tư hơn nhiều so với bộ phim Hạnh phúc mong manh, Tâm đang giữ vai chính.
– Tôi và ông Chen vừa thỏa thuận xong hình thức hợp tác đôi bên. Vì hợp đồng này em đã ký với tư cách cá nhân, trước khi ký hợp đồng với Cty Sunshine, nhưng thời gian em đóng phim trong 3 tháng tới cũng ít nhiều ảnh hưởng đến thời gian làm việc cho Cty, nên thù lao của em Cty chỉ lấy ba phần. Đồng thời em chưa nổi tiếng nhưng Cty Thiên Hà đã có thiện chí tăng mức catxe của em lên 600 triệu. – Diễm Phương hài lòng nhìn sự ngạc nhiên của Tâm.
– Thật vậy sao? – Tâm mừng rỡ nắm lấy tay ông Chen.
– Phải.. Phải.. – Ông Chen mỉm cười như mếu.
Ông tránh ánh mắt đắc ý của Diễm Phương, lòng thầm nghĩ, cái gì thiện chí chứ, tăng thù lao đã đành còn đòi hỏi đặt logo trong phần giới thiệu, quảng cáo đủ thứ, đúng là cáo gìa.
Sau khi mọi người thương thảo thêm một số điều kiện. Ông Chen đứng dậy ra về, hẹn sẽ liên lạc lại nàng ngay sau khi hoàn tất soạn thảo hợp đồng.
Tâm vui như mở cờ trong bụng. Nàng nhẩm tính số tiền đó đã khá nhiều, ít ra nàng có thể chi trả hơn nửa số nợ của gia đình.
– Okie… Vậy nhé… Anh cứ về chỉnh sửa hình ảnh hoàn tất. Gửi sang cho chúng tôi. Còn một tuần nữa là cuộc thi ảnh đã bắt đầu. – Diễm Phương nói với ông Hạo Thiên.
Ông ta đứng dậy đi về. Tâm toan đứng lên theo thì Diễm Phương đã ngăn nàng lại.
– Tâm ở lại tôi có chuyện nói với em một chút.
Tâm ngồi xuống, tâm trạng nàng đang rất thoải mái vui vẻ, nụ cười không ngăn được liên tục nở rộ trên môi.
– Em uống nước đi. – Diễm Phương đẩy một tách trà nóng sang cho Tâm.
Nàng cảm thấy hơi lo lắng. Diễm Phương luôn khuyến cáo mọi người không nên uống trà, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến da.
– Em và anh ta quen nhau bao lâu rồi? – Diễm Phương hỏi.
– Dạ.. Dạ.. Chị nói .. Anh Thành? – Tâm lúng túng.
Diễm Phương khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng rất nghiêm trọng.
– Dạ.. Ba năm… Hơn ba năm.. – Tâm nói.
– Em chắc là yêu anh ta nhiều lắm! – Diễm Phương nói như hỏi như không.
Tâm gật đầu, thái độ nàng rất kiên quyết không chần chừ e ngại, vì Thành nàng có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.
Diễm Phương nhìn Tâm, môi cô ta mấp máy vài lần như muốn nói gì đấy rồi ngưng lại.
– Tâm à! Cuộc đời em còn rất dài. Biết đâu em gặp một người đàn ông khác tốt hơn. Sắp tới đây em sẽ gặp rất nhiều người đàn ông tài hoa giàu có vây quanh em. Lúc đó…
Tâm ngỡ ngàng nhìn Diễm Phương, nàng không hiểu chuyện nàng quen ai thì có liên quan gì đến lợi ích công ty hay cô ta.
– Ý chị là… – Tâm hỏi.
– Chị muốn nói em không nên tiếp tục mối quan hệ với anh ta. Nó sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của em. Em còn rất trẻ, không nên vội vàng ngã vào vòng tay của bất cứ người đàn ông nào…
Diễm Phương ngưng ngang vì Tâm đưa tay lên ngăn lại. Cô ta hơi sượng mặt vì hầu như không có ai dám làm hành động đó với cô.
– Em xin lỗi. Em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đặt anh ấy lên bàn cân với bất cứ ai. Vì không cần so sánh, không ai có thể bằng anh ấy trong lòng em. Em nghĩ trong hợp đồng em đã ký với Cty không hề có điều khoản can thiệp mối quan hệ đời tư của em.
Tâm kiên quyết, nàng cảm thấy bị xúc phạm.
Diễm Phương nheo đôi mắt lại nhìn cô gái trước mặt. Cô bé như vừa được tiếp một nguồn sức mạnh khác, trước mặt nàng nhưng cô ta nói chuyện quyết liệt không nhân nhượng. Đây là sức mạnh của tình yêu ư? Diễm Phương nhếch miệng cười khẩy.
– Đúng là Cty không có quyền can thiệp đời tư của em. Nhưng có một điều khoản rất quan trọng là em không được làm ảnh hưởng đến hình ảnh đại diện của Cty. Em đã là người mẫu đại diện Cty. Em không thể xuất hiện bừa bãi trước công chúng với anh chàng sinh viên … – Diễm Phương nuốt lời lẽ nhục mạ vào – …anh chàng đó được. Em hiểu ý tôi không?
– Em… – Tâm mím môi, nàng bực tức nhưng không biết nói thế nào, nước mắt nàng chực trào ra.- Tại sao như vậy chứ? Yêu ai là quyền của tôi? Công chúng cũng là những con người, họ không biết yêu sao?
– Tâm ah! Tôi không phân biệt giai cấp. Bản thân tôi cũng xuất thân từ gia đình nông dân ở Tiền Giang. Nhưng đây lại là chuyện khác. Người của công chúng phải biết hy sinh, bề ngoài chau chuốt đã đành, quan hệ tình ái cũng không thể tự do phóng túng được. Em bước chân vào ngành này, em phải hiểu chứ? – Diễm Phương nhẹ giọng.
– Thôi được rồi. – Tâm hít một hơi sâu – Em chỉ có thể hứa sẽ cố gắng tối đa không lộ mặt mình ra thôi.
– Nếu không có gì khác. Em xin phép về phòng.
Tâm đứng lên đi ra ngoài, không chờ Diễm Phương ứng tiếng.
Diễm Phương nhìn theo cánh cửa vừa khép lại. Cô ta thở dài.
– Một con bé cứng đầu.. Tình yêu sao? Ha ha… Để xem…

Một tuần sau Tâm dọn về trung tâm thành phố, để tiện đi lại đóng phim. Nàng bị bắt buộc sử dụng một căn apartment sang trọng thuộc quyền sở hữu của Cty. Dù Tâm khăng khăng từ chối nhưng lần này Diễm Phương quyết không nhượng bộ. Tâm đành nghe theo, vì nàng rất muốn được gặp Thành hàng ngày.
– Anh có vẻ không vui? – Tâm ngẩng đầu lên nhìn Thành.
– Không… Đâu có gì… – Thành nói nhỏ.
– Anh không thích nơi này, đúng không? – Tâm hỏi.
– Không phải vậy… Anh chỉ thấy… Không được tự nhiên lắm thôi.
– Nơi này chỉ ở tạm thôi mà! Dù gì đâu phải nhà mình chứ…
Tâm chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch, nàng muốn anh quên đi cảm giác khó chịu.
Nàng tốc chăn đứng thẳng dậy. Cơ thể nàng trần truồng mơn mởn của nàng phơi bày trước mặt anh. Thành tròn mắt ngạc nhiên. Anh chợt hiểu ý định của nàng, anh mỉm cười, gác tay ra sau đầu thưởng thức tiết mục hay.
– Anh cầm điện thoại lên đi. Quay phim em đi. – Tâm nói.
Tâm đi sang phía cửa phòng, quay lại nhìn anh chờ đợi. Thành đưa chiếc điện thoại lên, tiếc là điện thoại anh không phải loại tốt, màn hình nhập nhòe không rõ lắm, nhưng dáng người tuyệt đẹp của nàng hiện lên khá rõ.
Tâm mỉm cười, hai chân thon dài của nàng sải những bước dài zic zac, hai đầu gối nối tiếp nhau vẽ một đường thẳng tắp vô hình. Thành hít một hơi thật sâu, máy tập trung vào hai chân thon dài của Tâm. Những bước catwalk của nàng có gì đó khác lúc trước, anh không biết chính xác nhưng nó trông tự nhiên như con người sinh ra để bước đi như thế. Anh thẫn thờ, màn hình điện thoại hiện lên phần mu trắng hồng nhẵn nhụi của Tâm. Nàng đứng ngay sát trước mặt anh, nhoẻn miệng cười.
– Anh xấu lắm. Sao tập trung vào mỗi chỗ đó thế! – Hai má nàng hơi hồng lên, tay che chiếc điện thoại lại.
– Ahh… Không phải đâu. Anh… Em bước đẹp lắm Tâm à! Anh nói thật đấy, những bước chân của em có lẽ đã tiến bộ rất xa so với lúc trước. – Chợt Thành ngưng một chút, anh như đang lắng nghe gì đấy.
Tít… Tít… Tít…Có tiếng gì đấy vang lên bên ngoài phòng.
– Em có nghe tiếng gì không? – Thành hỏi.
– Em không nghe gì hết. Anh muốn đánh trống lảng hả? – Tâm xông tới kéo lớp chăn của anh ra – Em phải phạt anh…cái tội quay phim mất tập trung…
– Ha.. Ha.. Muốn phạt anh gì nào? – Thành đứng thẳng lên, dương vật đung đưa trước mặt Tâm.
– Dám khiêu khích em hả? Ra đây.. – Tay nàng chộp lấy dương vật anh kéo nhẹ.
– Ahhh.. Trời ơi… Buông ra… Đứt ra không còn mà sài đâu.. – Thành la oai oái pha trò, nhưng anh vẫn mặc cho nàng nắm dương vật mình kéo đi.
Tâm cứ thế nắm dương vật Thành lôi đi vòng vòng ngoài phòng khách. Nàng cười nắc nẻ vì những câu van xin gỉa vờ của anh.
Đột nhiên, cánh cửa chính bật mở. Bà Xuân mở rộng cửa cho Diễm Phương bước vào.
– Ahhh.. Ahhh…
Bà Xuân cúi mặt xuống. Diễm Phương hai má đỏ hồng nhìn hai người trần truồng giữa phòng khách. Tâm và Thành há hốc, cả người cứng đờ, tay Tâm vẫn nắm chặt dương vật Thành trong tư thế lôi kéo.
Mười phút sau, Tâm ăn mặc ngay ngắn, cúi gằm mặt ngồi trên ghế salon đối diện Bà Xuân và Diễm Phương. Thành trốn trong phòng.
– Tại sao hai người dùng chìa khóa mở cửa mà không nhấn chuông chứ? Dù đây là nhà công ty, nhưng nói tôi ở đây, thì phải tôn trọng sự riêng tư của tôi chứ! – Tâm tức giận.
Bà Xuân che miệng cười. Diễm Phương đã bình tĩnh trở lại.
– Chúng tôi có nhấn chuông. Em có mở cửa đâu? – Diễm Phương nói.
– Chuông?.. – Tâm nhớ lại tiếng tít tít lạ lùng đó.
– Thôi không nói nữa. Đây là hình ảnh ông Hạo Thiên chụp em ở Hồ Tràm, dù chỉ có một ngày, nhưng chúng tôi nghĩ cũng đủ. – Bà Xuân đặt một chiếc laptop trước mặt Tâm.
Trên màn hình hiện lên rất nhiều tấm hình của Tâm, mọi tư thế, đứng ngồi nằm. Nàng phải thừa nhận ông Hạo Thiên chụp rất đẹp, rất gợi cảm. Từng góc hình đều được tính toán kỹ lưỡng sáng tạo để khai thác tối đa những đường cong cơ thể của nàng. Tâm đỏ bừng mặt. Nàng chưa bao giờ xem hình mình chụp nhiều tư thế gợi cảm như thế.
– Tôi đã chọn ra mười tấm xuất sắc nhất để tham gia cuộc thi. Em xem trong folder này này.. – Bà Xuân click chuột.
Tâm mím môi, hai má đỏ hồng. Những tấm hình này đều là những tấm hình gợi cảm nhất trong series hình của nàng. Liệu có ổn không đi đăng những tấm hình này lên mạng?
– Em… Em… Em có thể… Cho anh Thành xem trước được không? – Tâm ấp úng, nhìn Diễm Phương.
Diễm Phương nhíu mày khó chịu. Nhưng cô ta khẽ gật đầu chấp thuận.
Tâm mừng rỡ ôm luôn chiếc laptop trên bàn, đi vào phòng. Bà Xuân lắc đầu cười khổ không biết nói gì.
Diễm Phương đứng dậy đi qua đi lại, vẻ mặt cau có, mất kiên nhẫn. Đột nhiên cô ta dừng lại bên kệ TV. Một chiếc điện thoại di động đặt sát mép kệ, như rất vội vàng, có thể rơi bất cứ lúc nào. Cô ta cầm lên, bấm nút. Hai mắt Diễm Phương chợt lóe sáng.
Cô ta quay lại nhìn bà Xuân. Bà ta đang dán mắt vào cuốn tạp chí mở rộng trên đùi. Diễm Phương rút điện thoại của mình ra. Sau vài thao tác nhỏ, điện thoại Diễm Phương run nhẹ. Cô ta hài lòng đặt chiếc điện thoại đó trở lại chỗ cũ.

2 thoughts on “Nữ diễn viên – Phần 16”

  1. Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường. ?????

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *