Nữ diễn viên – Phần 13

28Jul - by admin - 4 - In Truyện loạn luân


Nữ diễn viên - Phần 13
Phần 13
Thành nhìn theo Tâm chui vào chiếc BMW đen bóng lẫy của Phát, thâm tâm anh hơi khó chịu. Anh tin nàng, anh tin tình yêu của nàng không thay đổi. Nhưng bao quanh nàng đều là những người đàn ông tài năng, lịch lãm, giàu có. Ngược lại, anh không có gì hết, ngoại trừ một tình yêu vô hạn dành cho nàng.
– Em có mang theo chiếc váy chứ? – Phát hỏi.
– Có đây. Nhưng em có cần thiết phải đi không? Dù sao em chưa từng bước chân lên sàn diễn mà. – Tâm thắc mắc.
– Như thế này… Chuyện này liên quan đến cả anh và em… Mẫu thiết kế là của anh, anh lại dẫn em theo… Tuy em chưa phải người mẫu thật sự, họ không phạt được em nhưng họ có quyền loại em khỏi danh sách diễn show Hè Vàng sắp tới, có thể vài show sau đó. – Phát giải thích.
Tâm im lặng, không nói thêm tiếng nào. Tâm trạng nàng nặng nề khó chịu như có một tảng đá lớn đè chặt. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Nàng đã làm gì? Lần này đến lần khác để trắc trở khó vượt qua.
Chiếc xe rẽ vào đường Hàn Thuyên, đỗ lại bên đường. Tâm đi theo Phát vào một tòa nhà cũ kĩ, sơn bong tróc nhiều mảng. Trên trụ xi măng trước cửa là một bản đồng, Thanh Tra Văn Hóa.
Phát bước đến Bàn trực ban hỏi vài câu, được chỉ dẫn đi lên lầu.
– Cộc, cộc, cộc…
Họ dừng lại trước một căn phòng đóng kính cửa, phía trên dán bảng tên Nguyễn Thanh Lượng – Trưởng ban Thanh tra Văn hóa. Phát đưa tay gõ ba tiếng lên cửa phòng.
– Ai đấy?! Vào đi.
Một giọng Thành trầm trầm mang theo hơi hướng hách dịch vang ra từ bên trong. Phát xoay nắm cửa. Một làn khói thuốc mù mịt thoát ra làm cả hai người nhăn mặt.
Trong phòng là một bàn làm việc lớn xếp sau một ghế salon gỗ kiểu xưa, vuông vức, góc cạnh. Một người đàn ông râu ria xồm xoàn, hai mắt nhỏ ti hí nằm thật xa nhau. Ông ta nheo mắt nhìn Phát rồi sang Tâm, miệng nhịp nhịp điếu thuốc như đánh giá.
– Dạ, anh Lượng. Em là Lê Hồng Phát. Hồi sáng có nhận được lệnh triệu tập của anh. – Phát cố tỏ ra vẻ khúm núm.
– Ah, anh Phát, nhà thiết tài năng, giải vàng triển vọng trẻ Châu Á đây mà. Mời vào. – Mắt ông ta không ngừng dò xét Tâm.
– Dạ.. He he… Không dám. Em chỉ gặp may thôi. – Phát xoa xoa tay lúng túng.
– Anh chị ngồi đi.
Ông Lượng chỉ tay về phía bộ salon. Ông đứng lên, tay cầm theo một cái gạt tàn thủy tinh đầy tàn thuốc, đi đến đặt lên bàn.
– Ngồi.. Ngồi đi. – Ông ta nhắc lại.
Tâm và Phát ngồi xuống, bộ dạng khép nép bất an.
– Tôi nhận được tin báo rằng đêm hôm qua, anh và một cô người mẫu nghiệp dư xuất hiện tại sự kiện của Cty Thiên Nhiên. Phải cô gái này không? – Ông ta quay sang nhìn Tâm dò xét, ánh mắt dừng lại trên hai đầu gối nàng lấp ló dưới váy.
– Dạ đúng ạ! Đây là Thanh Tâm hôm qua đã đi với em, nhưng…
Phát đang định nói tiếp thì ông Lượng đưa tay lên ngăn lại.
– Tôi không biết anh nghĩ gì. Anh dám đưa mẫu thiết kế mỏng như vậy cho cô ta mặc với hoàn toàn không có nội y bên trong…
– Dạ, không phải… – Tâm xen vào.
– Tôi chưa hỏi cô. Đừng ngắt lời tôi. – Ông ta trừng mắt.
Tâm cúi đầu, mím môi, nước mắt uất ức muốn trào lên.
– Ăn mặc như vậy mà xuất hiện trước công chúng sao? Anh muốn chứng tỏ chuyện gì? Hay anh chán nghề thiết kế thời trang của mình rồi? – Ông ta ngưng một chút.
– Tôi đã tìm ra hồ sơ của cô Tâm, Cty Gót Vàng của chị Vi đã gửi hồ sơ lên đây xin Giấy phép hành nghề cho cô được vài hôm. Bây giờ chúng tôi đang suy xét xem có nên cấp giấy phép cho cô hay không? – Ông nhìn mái tóc đen dài run run của Tâm.
– Thưa anh, cho em xin phép nói. Bọn em có mang theo bộ váy tối hôm qua Tâm đã mặc. – Tay Phát khều khều Tâm.
Nàng hiểu ý, lau nước mắt, đứng dậy rút ra bộ váy trong túi xách đưa ra trước mặt ông Lượng.
– Anh xem… nhìn bằng mắt thường không mỏng như vậy đâu. Chủ yếu cho hiệu ứng của đèn flash thôi. Vả lại… em lấy danh dự cam đoan là Tâm có mặc nội y đàng hoàng, tuy chỉ là miếng dán, nhưng loại này được Cục văn hóa cho phép sử dụng thay thế nội y trên sàn diễn mà anh. – Phát nói không kịp ngừng.
– Đưa ra như vậy không thấy được. Cô mặc vào đi. – Ông Lượng hất cằm về phía Tâm.
– Sao cơ? – Tâm ngơ ngác.
– Dạ… Được được.
Phát đứng phắt lên kéo tay Tâm đi về góc phòng.
– Em thử vào đi. Có sao đâu? – Phát nói nhỏ.
– Nhưng… Ở đây thay vào sao? – Tâm lúng túng.
– Ừ. Cố gắng đi. Nhanh thôi mà. – Phát nói.
Tâm nhìn quanh phòng, trống hoắc không một vị trí nàng có thể che đậy. Ông Lượng thì ngồi sát tường, không chỗ nào có thể che tầm nhìn của ông ta.
– Nhanh đi. Anh đứng che cho. – Phát xoay lưng lại với nàng.
Tâm hít sâu một hơi, kéo dây váy đang mặc trên người, chiếc váy rơi xuống chân, làn da trắng hồng của nàng che đậy bởi hai mảnh nội y nhỏ bé.
– Phải làm sao giống như tối qua đấy! – Ông Lượng nói, tay ông mân mê tách trà, mắt nhìn quanh quất cố tình lướt qua cơ thể căng tràn của Tâm đang loay hoay thay đồ.
– Em… Em cởi áo ngực ra đi… – Phát nói nhỏ.
– Sao? Nhưng .. Nhưng anh có mang theo miếng dán không? – Tâm đỏ mặt hỏi.
– Không. Nhưng không sao đâu… Anh sẽ giải thích với ổng. – Phát nói.
Tâm mấp máy môi muốn nói, nhưng nàng tự ngăn mình ngừng lại. Nàng lo lắng ngực mình phơi bày trước đôi mắt cú vọ của ông ta. Phát thì chỉ lo lắng rằng ông ta quy kết tội không mặc nội y của nàng.
– Xong rồi. – Tâm lí nhí.
Phát quay lại, nắm tay nàng dắt ra trước mặt ông Lượng.
Ông ta nhìn thật chậm trên bộ váy từ trên xuống, rồi nhìn kỹ hai núm vú đỏ hồng lồ lộ của Tâm bên dưới lớp váy. Ông ta hau háu nhìn thẳng vào cơ thể nàng không hề che giấu ánh mắt thèm thuồng. Đối diện với ánh mắt dê xồm ấy, Tâm chỉ biết cúi đầu, mím môi khó chịu.
– Dạ… Anh Lượng xem. Chẳng qua là hôm nay bọn em không chuẩn bị miếng dán, nếu không quả thật nhìn chẳng thấy gì. Đây là mẫu thiết kế em rất đắc ý, rất gợi cảm… – Phát nói huyên thuyên.
– Thôi được rồi! Chiều hai người quay lại bàn tiếp đi. Tời giờ ăn trưa rồi. – Ông Lượng nhìn Phát nói.
Tâm nghe nói thế. Nàng chán nản quay lại góc phòng thay đồ ra. Dù sao nàng không thể ăn mặc như vậy bước ra đường.
Đôi mắt Phát sáng lên, đây rõ ràng là gợi ý, một có hội tháo gỡ gút mắt.
– Dạ, hay là thế này. Anh đi ăn trưa chung với tụi em. Cho thằng em cơ hội được chiêu đãi anh nhé! – Phát cười toe toét.
– Ai làm thế. Ngại lắm. – Ông Lượng cười híp mắt. – Thôi được rồi. Chỗ nào gần, đơn giản, tiết kiệm thôi nhé.
– Dạ… Em cảm ơn anh… Để em sắp xếp…
Phát móc điện thoại đi thẳng ra khỏi phòng. Tâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phát, hai tay nàng che hờ trên ngực, toàn thân sau lộ ra hoàn toàn đối diện ông Lượng. Tâm nghe bước chân của ông ta tiến đến sau người mình. Hơi thở ông ta phả lên lưng nàng.
Tâm hoảng hốt, tay cầm chiếc váy nàng mặc khi sáng, cố chồng qua đầu thật nhanh, quên luôn việc mặc lại áo ngực bên trong.
– Ấy, để anh kéo cho…
Ông Lượng dành lấy sợi dây kéo dọc bên hông váy của nàng.
– Dạ. – Tâm lí nhí cuối đầu.
Đột nhiên nàng thấy hơi gió mát mát luồn vào ngực mình. Tâm hoảng hốt xoay ngang, bắt gặp đôi mắt ông ta đang nhìn xuyên qua khẽ hở nhìn ngực nàng.
– Ah.. Ông làm gì vậy. – Tâm lấy tay chụp lên trước ngực mình.
– He he.. Ngực em đẹp lắm… Anh chỉ muốn nhìn rõ hơn thôi mà. – Ông Lượng cười hệch hệch khả ố rồi kéo dây kéo lên cho nàng.
Tâm mím môi, quay mặt nhìn tránh đi. Nàng chán ghét khuôn mặt xấu xí, dê xồm của gã này.
– Okie! Xong rồi! Mình đi chưa anh? – Phát hồ hởi bước vào.

Chiếc xe của Phát rú ga, leo hẳn lên lề đường, trước một nhà hàng món Thành trên đường Tôn Đức Thắng. Hai nhân viên bảo vệ lao ra mở cửa xe.
Một cô gái mặc áo dài bước ra chào đón mời ba người lên lầu. Cô ta dẫn họ vào một căn phòng Vip thật rộng với khung cửa kính từ trần đến sàn nhà, có thể nhìn rõ quan cảnh bên dưới đường.
Hai người đàn ông ngồi xuống bàn, Tâm hơi ngần ngừ thì Phát đã gợi ý:
– Em ngồi bên anh Lượng để rót rượu nhé. – Vẻ mặt anh ta hoàn toàn tự nhiên.
– Dạ.. – Tâm nói nhỏ.
Một con chồn hấp vàng bóng lưỡng và rượu rất nhanh được mang lên. Ông Lượng gật gù ra vẻ hài lòng. Tâm bị ông ta ép uống theo hai người đàn ông. Nàng chếch choáng lâng lâng chỉ sau vài tuần rượu.
Tâm chợt cảm nhận bàn tay của ông Lượng đặt lên đùi nàng. Nàng thoáng nhăn mặt khó chịu, nhưng cố chịu đựng. Tâm biết trước sau gì ông ta cũng không buông tha việc sàm sỡ mình, nhưng nàng không nghĩ ông ta dám làm việc này trước mặt Phát. Bàn tay ông ta vuốt ve nhẹ nhàng trên đùi Tâm, nàng lơ đãng nhìn ra cửa sổ, hai chân cố tình bắt chéo lên nhau.
Phát đột nhiên nhận ra sự im lặng bất thường giữa ba người. Hai mắt anh nheo lại, nhìn cánh tay ông Lượng để dưới bàn đang đưa về hướng Tâm. Anh biết chuyện gì đang xảy ra.
– Anh dùng thêm đi anh. Phát cố tình gắp thêm cho ông Lượng hy vọng ông ta bớt tập trung về phía Tâm.
Ông Lượng không nói gì, tay tiếp tục hoạt động nhẹ nhàng dưới khăn trải bàn. Bàn tay ông ta chui hẳn vào váy nàng, cố chen vào giữa hai bắp đùi khép chặt của Tâm. Hàng lông mày Tâm nhíu lại, hai tay nàng nắm chặt với nhau, nhìn ra ngoài như né tránh ánh mắt của Phát.
– Mời anh một ly. – Phát nâng ly rượu của mình bằng hai tay.
Ông Lượng nhìn Phát, đôi môi thâm xì nhếch lên, cười nhẹ.
– Tôi không muốn ăn, uống gì nữa. Cậu khỏi mời. Cậu thanh toán rồi về trước đi. Việc của cậu xong rồi… tôi sẽ cho qua lần này. Còn việc Giấy phép của em Tâm đây phải bàn kỹ thêm. – Ông nói.
Tâm sững sờ, nàng nhìn sang Phát như cầu khẩn.
– Dạ. Em.. Em chờ chút vậy. Không sao. – Phát nói.
– Tôi nói cậu đi về đi. – Ông Lượng gằn giọng.
Phát nhấp nhỏm, chần chừ.
– Cậu muốn không được tham gia các show thời trang khác sao? – Ông ta rít qua kẽ răng.
Phát nheo mày khó chịu, anh nghiến răng đang muốn phát tác thì nhìn thấy ánh mắt của Tâm. Ánh mắt của sự cảm thông, chấp nhận và uất ức. Phát rùng mình, anh nắm chặt bàn tay nghe răn rắc.
– Anh Phát về trước đi. Lát em đón xe về sau cũng được!
Đột nhiên Tâm mở lời, giọng nàng thật bình tĩnh. Phát mím môi gật đầu, mắt anh hơi đỏ lên, nhìn nàng rồi đánh nhẹ về phía cửa. Phát đứng lên, khẽ cúi đầu chào ông Lượng trong ánh mắt hả hê của ông ta.
Cánh cửa vừa khép lại, ông Lượng quay qua nhìn Tâm. Nàng quay mặt qua né tránh ánh mắt của ông ta.
Tay ông ta khẽ chạm vào ngực nàng qua lớp vải.
– Ông… – Tâm giật mình, vung tay gạt ông ta ra.
– Tôi nói thẳng như thế này. Em muốn mọi việc suôn sẻ thì em phải biết điều một chút. – Giọng ông ta gằn mạnh.
– Chiều anh một chút, mất gì đâu! – Bàn tay ông ta vuốt dọc đùi Tâm.
Tâm vẫn ngồi im không nói gì, mắt nhìn ra cửa sổ. Nàng ghê tởm nét mặt của ông ta.
– Em đẹp lắm. Đứng lên cho anh xem chút nào!
Tay ông ta xốc dưới tay nàng ép buộc nàng đứng lên. Tâm tựa mông vào mép bàn, hai tay giữ chặt hai mép váy, hai mắt nhắm lại. Nàng cảm nhận bàn tay hắn luồn dưới váy, vuốt ve dọc hai đùi nàng. Bàn tay hắn vuốt vào giữa hai chân chậm chậm vuốt lên, ánh mắt thích thú quan sát nét mặt của nàng. Môi hắn nhếch lên, thấy hàng lông mày của nàng hơi nhíu lại khi bàn tay hắn chạm vào đáy quần lót của nàng. Ngón tay hắn day day vùng thịt mềm mại giữa hai chân nàng. Hai má Tâm thoáng đỏ lên, hai bàn tay bấu chặt vào cạnh bàn.
Hắn chạm vào dây kéo váy của Tâm, nàng hoảng hốt ngăn lại.
– Anh muốn nhìn ngực em chút thôi! Chỉ một chút thôi! Có gì đâu mà em lo chứ! – Hắn nhẹ nhàng gạt tay nàng ra.
Dây kéo chiếc váy bị mở ra, một bên ngực váy của nàng trễ xuống, lộ hẳn một bầu vú căng tròn với núm vú đỏ hồng trước mặt hắn. Hơi thở tanh hôi của hắn gấp gáp phả lên ngực nàng. Bàn tay hắn chậm rãi chạm vào bên vú nàng, hơi thở gã gần sát. Một cảm giác ươn ướt nhột nhạt trên đầu vú. Tâm thoáng rùng mình, hàng lông mày nhíu chặt lại.
– Em đừng sợ. Cho anh vuốt ve chút thôi! Nhé! – Hắn nói khẽ, miệng vẫn không rời núm vú nàng.
Váy nàng bị kéo lên tới eo, bàn tay hắn tham lam chui hẳn vào quần lót nàng. Tâm gồng mình, răng nghiến chặt. Những ngón tay của hắn đang thô bạo dày vò hai mép âm hộ nàng.
Tâm cắn vào cánh tay mình, nước mắt tủi nhục trào ra khóe mắt.
– Hưm Hưm..
Hơi thở hắn gấp gáp, mặt đỏ bừng lên phấn khích. Gã lồng lộn hôn ngấu nghiến hai bầu vú của Tâm, răng gã nghiến với nhau làm nàng đau đớn đến bật khóc.
– Đau quá… Buông tôi ra…
Tâm vùng vẫy, cố đẩy ông ta ra.
– Roẹt…
Chiếc quần lót nàng bị xé tan nát. Hắn ta đè ngữa nàng lên bàn, tay gấp gáp mở khóa quần.
– Không.. Buông tôi ra…
– Ngoan đi. Chiều anh một lần thôi… – Mặt hắn ta vùi vào ngực nàng, hơi thở gấp gáp.
– Không… Dừng lại… Buông tôi ra.. Ah.. Đừng mà…
Tâm cảm nhận một vật to lớn đang cố lách vào hai mép âm hộ của nàng. Hai chân nàng bị ép căng ra hết cỡ, cố vùng vẫy đá loạn sang hai bên. Hai tay nàng bị hắn kềm chặt lại. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhòe lệ của nàng với sự hả hê đắc ý. Người hắn đẩy tới.
– Không.. Không… Dừng lại…
Tâm nghẹn ngào nức nở. Đầu nàng cố vùng vẫy, hai mắt nhòe lệ.
– Không… Dừng lại… Khốn nạn… Ahhhh…
– Ha ha… Của em còn khít lắm… Ngon lắm…
– Đừng mà… Ông … Ạhhhh
Hắn thúc dương vật vào người Tâm mạnh dần. Tiếng da thịt chạm nhau chan chát. Hai mắt Tâm vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy dài sang hai bên. Nàng không có bất cứ cảm xúc gì ngoại trừ đau đớn tủi nhục. Chiếc đèn chùm trên trần nhà cứ dịch chuyển dịch chuyển mãi không dừng trong mắt nàng. Không gian và thời gian mơ hồ như tách ra khỏi thế giới của nàng.
Cánh cửa bật mở, Phát lao vào. Anh thẫn thờ nhìn hình ảnh trước mắt mình làm tim anh đau nhói.
Cặp mông đen xì ghê tởm của ông Lượng hì hục đẩy tới trước, đôi chân trắng muốt của Tâm buông thỏng xuống sàn, đung đưa vô hồn. Người ông ta chợt gồng cứng lại, run rẩy.
– Ahhhh … Hừm Hừm…
Ông ta ngã ngồi xuống ghế, thở hổn hển. Hai chân Tâm chậm rãi khép lại, hai mép âm hộ đỏ hồng của nàng trào ra một dòng tinh trùng trắng đục.
Tâm đứng dậy, hai bàn tay run lẩy bẩy, lặng lẽ kéo váy xuống.
Nàng chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Phát đứng chết trân tại cửa phòng. Nước mắt nàng trào ra, miệng run run mím lại. Ánh mắt nàng chất chứa một nỗi nhục nhã ê chề, sự ray rứt đau đớn. Nàng lao qua anh, chạy ra khỏi phòng.
– Tâm… – Phát bừng tỉnh gọi với theo.
Ông Lượng ngồi bẹp trên ghế, hai mắt lim dim, miệng nhếch lên cười đắc ý.

Tâm lao xuống cầu thang thật nhanh. Nước mắt nàng chảy nhòe nhoẹt trên mặt. Bộ dạng hớt hải của Tâm làm mọi người trong quán chú ý.
– Tâm… Em đi đâu vậy? – Phát gọi với theo phía sau.
Tâm chạy thẳng đến chiếc taxi trước cửa nhà hàng. Phát vừa đuổi kịp nàng, tay anh cố ngăn nàng lại.
– Tâm. Để anh đưa em về. – Phát nói nhanh.
– Anh để mặc tôi… Buông tay tôi ra…
Tâm vùng tay khỏi Phát, nàng mở cửa taxi leo lên.
Phát thẫn thờ nhìn mái đầu của Tâm gục xuống sau lớp kính taxi. Lòng anh chán nản, buồn vời vợi.

Căn phòng trống rỗng. Anh không có nhà. Một sự trống vắng hụt hẫng bao trùm lấy tâm trạng của Tâm.
Đã hai lần, nàng bị ép đến bước đường cùng phải đánh đổi cơ thể mình. Lần trước, ngay trên chiếc giường của cha mẹ mình, nàng bị khuất phục hoàn toàn dưới sự điêu luyện của ông Bá Nam. Nhưng lần này, nàng hoàn toàn không cam tâm, sự đau đớn của thể xác nhỏ hơn nhiều so với nỗi nhục nhã ê chề xâm chiếm trong lòng nàng.
Tâm muốn được lao vào anh, khóc ra hết những uất ức trong lòng mình.
Nàng gục xuống giường, ôm chặt lấy chiếc gối còn vương mùi tóc của anh. Răng nàng cắn chặt chịu đựng, hai vai run lên lẩy bẩy, kiềm chế sự uất ức đang phình to ra trong lòng.
– Ahhh.. Hu hu.. Hu…
Tiếng khóc nức nở của Tâm vỡ òa vang vọng cả căn nhà.
Ông Thuận đang ngồi đọc báo dưới nhà, hoảng hốt chạy ào lên. Cửa phòng Thành chỉ khép hờ. Ông thấy Tâm đang nằm sấp xuống giường, úp mặt xuống gối, hai vai giật giật theo từng tiếng nấc bị đè ép trong lớp gối.
– Chuyện gì vậy Tâm? – Ông lo lắng hỏi.
Tâm không trả lời ông, vẫn tiếp tục khóc.
– Nè.. Có chuyện gì? – Ông ngồi xuống bên giường.
Tâm vẫn khóc vùi trong gối, nàng không trả lời ông.
– Bình tĩnh nói chú nghe! – Tay ông hơi chần chừ, đưa lên vuốt mái tóc nàng.
Lòng ông buông lỏng, ông mừng rỡ cảm nhận được lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác yêu thương gần gũi như một người cha giỗ dành con mình. Ông rơm rớm nước mắt, thầm cảm ơn người vợ quá cố của mình, có lẽ bà đã tha thứ cho ông. Mỗi đêm ông đều cầu nguyện cho tội lỗi của mình. Ông thầm thề với lòng mình sẽ giữ khoảng cách với Tâm, để ông không bao giờ nghĩ đến chuyện đã xảy ra.
– Xảy ra chuyện gì? Nói cho ba nghe đi! – Ánh mắt ông hiền từ nhìn Tâm.
Tiếng khóc của Tâm hơi ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt nàng đỏ hồng, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Nàng vừa nghe chú Thuận xưng là ba với nàng. Ánh mắt ông thật hiền từ, trong sáng, gần gũi và ấm áp, ánh mắt này, nàng chỉ cảm nhận được từ cha mình.
Tâm bất ngờ nhào vào lòng ông, má nàng áp lên ngực ông, cảm giác ấm áp dễ chịu như của cha mình.
– Có chuyện gì vậy con? – Ông hỏi.
– Dạ… Không có chuyện gì đâu ba… Con … Con…- Tâm ấp úng.
– Con đừng giấu ba! Con khóc vì những tấm hình trên tạp chí sáng nay đúng không? – Giọng ông trầm trầm.
Tâm há hốc miệng nhìn ông. Nàng không ngờ ông đã thấy những tấm hình đó.
– Con không cần ngạc nhiên…. Haizz… Ngay từ lần đầu tiên con hỏi về giới người mẫu diễn viên, ba đã đoán được. Con rất đẹp Tâm à! Với vóc dáng ngoại hình của con sẽ không khó tiến thân trong ngành gỉa trí nghệ thuật. – Ông ngưng lại một chút.
– Cha con thiếu nợ lại đi giấu ba. Tuy ba không giàu có gì, nhưng ba cũng không cần lo gì cho thằng Thành nữa. Ba có thể …
– Cha con rất cảm ơn ba đã thông cảm cho con. Nhưng chuyện nợ nần gia đình, cha con dứt khoát sẽ không nhận giúp đỡ của ba đâu. Con sẽ tìm được cách phụ giúp gia đình. – Tâm nắm chặt hai bàn tay nhăn nheo của ông, mắt nàng rưng rưng xúc động.
– Haizz… Sơn vẫn cái tính cố chấp đó. – Ông lắc đầu-
– Thôi được rồi, ba chỉ muốn nói với con rằng đi trên con đường đó, đôi khi phải đánh đổi bản thân mình.
Ông nhìn nàng, Tâm cuối đầu né tránh ánh mắt của ông. Đối diện với ánh mắt đó nàng có cảm giác mọi chuyện tủi nhục của nàng đều bị ông nhìn thấu.
– Nhưng con nên hiểu, linh hồn là thứ quý giá nhất của một con người, không thể đánh mất dù bất cứ giá nào.
Giọng ông mờ ảo, vang vọng đi vào tim nàng “dù bất cứ giá nào… dù bất cứ giá nào”.

Tâm nheo mắt nhìn số điện thoại của Phát gọi nhỡ trên máy nàng. Từ hôm đó, Phát ngày nào cũng gọi cho nàng nhưng nàng không nhấc máy. Nhưng hôm nay anh ta gọi rất nhiều lần, bảy cuộc gọi dồn dập. Tâm thở dài nhét điện thoại vào túi xách.
Một tuần đã trôi qua, tâm trạng nàng đã ổn định bình thường. Hàng ngày vẫn đi học và tranh thủ đến lớp tập luyện của chị Vi. Chị Vi chuẩn bị cho nàng một bài tập riêng, những luyện phù hợp với bước chân đặc biệt của nàng. Nhóm bạn trong phòng tập nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ và đố kị. Ngoại trừ Duyên vẫn thân thiết với Tâm ra, nàng hầu như chỉ nói chuyện được với chị Vi.
– Tập hợp.. Bốp … Bốp…
Tiếng vỗ tay của chị Vi vang lên. Mọi người nhanh chóng tập hợp lại.
– Thùy Dung đâu? – Chị Vi hô to, tay cầm một xấp hồ sơ bìa vàng huơ huơ lên.
Một cô gái hồi hộp bước ra khỏi hàng.
– Đây. Đọc đi rồi, kí đưa lại cho tôi. – Chị Vi đưa sang một bộ hồ sơ kèm theo một tờ giấy.
– Ah… Được rồi… – Dung hét to lên, nhảy cỡn sung sướng.
– Sao sao?
– Gì vậy?
Mọi người xôn xao túa lại bên cô ta.
– Wah.. Giấy phép hành nghề… Hả? Hợp đồng diễn show Hè Vàng…
Tiếng ồn ào xuýt xoa vang lên cả phòng.
– Im lặng…
– Huệ Chi…
– Hồng Đào…
– Linh San…
Tâm hồi hộp chờ đợi.
– Ah… Tâm … Em được cậu Phát chọn đầu tiên, nhưng Giấy phép của em bị ngưng lại. Không rõ lý do. Chắc.. Chắc lần này em không tham gia được rồi. – Vi ấp úng nói.
Tâm thẫn thờ, ngưng lại, ngưng lại, là sao nhỉ? Không phải ông ta nói… Lòng Tâm đau nói, cơn uất ức dâng lên đến cổ. Hai chân nàng nhũng ra ngồi bệt xuống sàn nhà.
– Ha ha… Tỷ lệ vàng sao? Cũng vậy thôi!
Giọng trêu chọc cay nghiệt phát ra từ đám người túm tụm sau lưng nàng. Hai vai Tâm run rẩy, răng nàng nghiến chặt môi mình muốn bật máu, nàng quá đau, đau đến mức muốn khóc cũng không khóc được.
Duyên ngồi xuống bên nàng, xoa xoa lưng cho Tâm. Nàng gục vào lòng Duyên bắt đầu khóc nức nở. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt cảm thông, thương hại và cả hả hê. Họ nghĩ rằng nàng vỡ mộng được tham gia một sự kiện thời trang lớn. Nhưng thật tế, nàng đang đang dằn vặt, trách mình ngu ngốc để bị tên Lượng lừa gạt.
– Tâm ơi! Không sao đâu… Không có giấy phép mình vẫn diễn được mà… – Duyên thì thào trong tai Tâm.
Tâm giật nhìn ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai mắt nhòe nhoẹt.
– Mình nói thật mà… Không những diễn được mà thù lao còn cao hơn nhiều… – Duyên liếc sang chị Vi đứng xa xa.
– Lại không phải chia phần cho chị Vi nữa. Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. – Duyên hạ giọng.
– Sao? Sao có chuyện đó? Bao nhiêu tiền? – Tâm lau nước mắt hỏi.
– Show Private. Không ra công chúng, thì cần khỉ gì Giấy phép.- Duyên nháy mắt.
– Show Private… Là gì? – Tâm tròn mắt hỏi.
– Là show không bán vé, không chụp hình quay phim, chỉ có một số khách mời đặc biệt thôi. Show do hãng nội y Poison tổ chức, diễn các mẫu nội y và đồ ngủ của hãng. Khách mời hoàn toàn là Ban Giám đốc Cty và các đối tác. – Duyên nói nhỏ.
– Hả? Mặc thứ đó mà đi catwalk sao được! Kì chết! – Tâm lắc đầu ngoầy nguậy.
– Mười triệu một show, thay đổi ba mẫu. Còn thấy kì không? – Duyên nhoẻn miệng cười.
– Hả… – Tâm mím môi đắn đo.
Mười triệu là số tiền không nhỏ, đối với nàng hiện giờ. Nhưng…
– Chỉ đi ra đi vào ba lần thôi… Có gì khó đâu. Đây là một dịp may hiếm có, vì họ bị hụt hai vị trí cần bổ sung vào phút chót. Nếu không, cũng chẳng đến phiên mình. – Duyên nói.
Tâm nhấp nhỏm lo âu. Liệu có rẻ rún quá không? Mặc nội y mỏng tang nhúng nhảy trước bao nhiêu người. Nhưng nàng nghĩ lại, nàng đã từng tham gia đóng thế khỏa thân hoàn toàn trước bao nhiêu người với mức thù lao chỉ bằng một phần năm lần này. Đúng, có nội y trên người dù sao cũng tốt hơn không có gì.
– Okie, mình sẽ tham gia. Lúc nào?
– Chiều nay.

Tâm thấp thỏm đi theo Duyên, bước chân vào một khách sạn thật lớn. Họ đi lên tầng 12, cũng là tầng trên cùng của khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, một anh chàng bảo vệ mặc vest đen, đeo bộ đàm đã chắn ngang lối đi.
– Tôi muốn gặp anh Hiến. – Duyên nói dỏng dạc.
– Hai cô chờ tôi chút. Cô tên gì? – Gã gật đầu, rồi trao đổi với ai đó qua bộ đàm.
Sau khi xác nhận rõ danh tính của Duyên và Tâm, anh ta cẩn thận lục soát túi xách hai người và kiểm tra sơ trên người họ.
– Sao phải kỹ như vậy? – Tâm hỏi nhỏ Duyên, đầu nàng quay lại nhìn về phía anh bảo vệ đứng nghiêm nghị phía xa.
– Sợ chụp hình, quay phim. Những chiêu trò này làm người ta tiêu tan danh tiếng như chơi. – Duyên nhúng vai vẻ chuyên nghiệp.
Tâm gật gù ra vẻ hiểu được nhiều chuyện. Vậy thì những người tham gia diễn không đơn giản là những người mới bước vào nghề như nàng.

4 thoughts on “Nữ diễn viên – Phần 13”

  1. Khi một cô gái được nhiều người theo đuổi cô ta sẽ làm cao , khi cô ấy được một người theo đuổi thì cô ta sẽ làm dáng, khi không có ai theo đuổi cô ấy cô ta sẽ làm … thơ, và khi cô ta theo đuổi nhiều người cô ta sẽ làm ca … ve. ?

  2. Đã qua rồi 18 mùa lúa trổ bông
    mà chưa 1 lần đc sờ mông ai đó
    đã qua ngần ấy mùa khoai sọ
    mà chưa đc này nọ với ai kia ??

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *