Cha con ông bảo vệ – Phần 26
Phần 26
Sáng hôm sau, cả thành phố dậy sóng vì tin tức được lan truyền khắp cả nước, có mặt trên mọi tờ báo lớn cũng như trong cả bản tin thời sự.
“Sandal: tình ái và ma túy tại Trường Trung học Xuân Mai”
“Học sinh nô lệ tình dục tố cáo Trùm Ma túy đội lốt bảo vệ tại Trường Xuân Mai”
“Ba năm nô lệ tình dục tố cáo vì bị bắt đi bán ma túy”
“Ác quỷ đột lốt bảo vệ”
“Trung học Xuân Mai: Chủ mưu bị bắt, một nghi phạm được truy nã khẩn cấp”
Không những tờ báo chí đăng tin, mà ngay cả truyền hình cũng dành riêng một kênh trực tiếp diễn đàn thảo luận về “Nguy cơ tiềm ẩn dưới mái trường”. Diễn đàn được chủ trì bởi các nhà tâm lý học, giáo dục học nổi tiếng cả nước. Đường dây nóng reo liên tục, các bậc phụ huynh dồn dập lo lắng về con em mình.
Trong một căn nhà nhỏ trong hẻm.
Thằng Thiên run run cầm tờ báo, hết nhìn hình ba mình, lại nhìn hình của mình to tướng ngay trên trang nhất. Nó đọc tới đọc lui càng lo lắng. Nó biết thông tin ông Lâm bị bắt từ chiều hôm qua, ngay lập tức nhờ Phương Trinh can thiệp. Nhưng theo lời giải thích của con bé, không thể lộ diện hết bài tẩy ngay thời điểm quan trọng này. Con bé hứa sẽ thu xếp êm xuôi cho cha con nó sau khi hoàn tất vụ án. Nó cũng khá yên tâm, nhưng lại không nghĩ sự việc sẽ nghiêm trọng tới mức này. Vừa thấy Phương Trinh bước vào nhà, thằng Thiên lao tới:
– Cô đọc những cái này chưa ? – Nó cầm tờ báo đưa sang.
– Hình hai cha con anh to gần bằng nửa mặt báo… Sao em có thể chưa đọc chứ ? – Phương Trinh dửng dưng đặt bọc nilông lên bàn, mùi phở bay ra thơm ngát.
– Ông già thì bị giam… Lệnh truy nã tui cũng đã phát ra… – Thằng Thiên nôn nóng ném tờ báo xuống bàn. – Đừng nói là điều tra bí mật gì đó… Tui còn không dám bước ra khỏi căn nhà này nữa kìa…
– Ban ngày không ra… Thì tối ra thôi… – Con bé xếp hai cái tô lên bàn, đổ thức ăn ra.
– Trời ơi… Tui đang nói nghiêm túc đó… Cô bị sao vậy hả ? – Thằng Thiên dằn tay con bé, nước đổ vấy ra bàn.
– Anh thì lúc nào chả nghiêm túc… kêu anh đi hỗ trợ một chút, mà anh nghiêm túc đến nỗi… sáng giờ này mới ngủ dậy… – Phương Trinh lại tiếp tục đổ đồ ăn, môi bĩu ra.
– Tui… Tui… – Thằng Thiên như hiểu ra điều gì, cúi xuống nhìn đôi mắt thâm quầng của con bé.
Nó dành lấy túi đồ ăn, cất sang một bên, vỗ vỗ lên đùi, dõng dạc nói:
– Lại đây…
– Hứ… – Phương Trinh bĩu môi quay mặt đi.
– Haizz…
Thằng Thiên rướn người kéo con bé lại. Mất thêm ba bò chín trâu mới miễn cưỡng ép được võ sư đai đen bảy cấp chịu ngồi lên đùi, thằng Thiên thở phào. Nó nhìn đôi gò má đỏ hồng ngượng ngùng của Phương Trinh, lại nhìn đôi mắt thâm quần như con gấu trúc đáng yêu.
– Mất ngủ ah…
– ……
– Không ngủ được… Sao không kêu tui qua…
– Có kêu… – Phương Trinh buột miệng, mặt càng đỏ hơn. – Ai biểu anh… anh làm cho lắm… rồi ngủ say như vậy…
– Trời ơi… Thật tiếc ah… Hay là bây giờ kêu lại đi…
– Không… Không thích nữa… – Phương Trinh đứng bật dậy, hai cánh tay rắn chắc của thằng Thiên tuột ra như không có chút sức lực.
– Haizz… Sơ ý rồi… Rút kinh nghiệm sâu sắc ah…
…
Chiếc BMW đen bóng cố chen vào đám đông chen chút trước cổng trường Xuân Mai. Ông Phương nhíu mày nhìn đám phóng viên lăm lăm máy ảnh chĩa thẳng vào mặt ông chớp loé liên tục. Tiếng kêu gào liên tục xuyên thấu qua lớp kính xe.
“Ông Phương…. Ông cho biết kế hoạch của nhà trường để bảo đảm không còn trường hợp như vậy xảy ra nữa…”
“Ông Phương Tại sao chuyện này nhà trường không phát hiện trước ?”
“Ông Phương…”
Hai gã bảo vệ lạ mặt cố ngăn cản đám phóng viên cho xe ông Phương chạy vào trong cổng. Ông sập cửa xe mặt hầm hầm tức giận, nhưng vừa xoay người, miệng lại mỉm cười đắc ý. Vừa bước vào trong phòng, đột nhiên điện thoại ông run lên.
“Hàm lượng Athletic 10%, Athanol 90%”
Ông Phương nhíu mày đọc dòng tin nhắn, rồi bình tĩnh nhét điện thoại vào túi quần. Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một ly trà thơm, nghiền ngẫm lại những sự việc xảy ra trong vài ngày gần đầy. Nét mặt ông sắc lạnh chợt chuyển xuống cây viết đang cài trên áo. Như nghi ngờ điều gì, ông cầm remote TV trên bàn, bấm nút. Màn hình TV loé sáng, kênh truyền hình Kinh tế thường nhật ông vẫn xem. Ông Phương chậm rãi bước lại gần, gần thêm nữa, ánh mắt nhìn chăm chăm những hình ảnh trên TV. “Xoẹt… Xoẹt…” màn hình đang rõ nét chợt nhiễu sóng. Ông Phương nhếch mép cười, trở lại bên bàn, nâng ly trà chậm rãi uống.
“Cộc cộc” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
– Mời vào…
– Dạ… Em chào thầy…
– Oh… Ngọc Lan… vào đi em…
Nhìn thấy Ngọc Lan xuất hiện, ông Phương không chút ngạc nhiên, bước tới. Ông mỉm cười nhìn cô bé ngồi xuống, hai bàn tay thon dài vặn vẹo bối rối.
– Thầy… Chuyện cha con chú Lâm… Tại sao như vậy ? Em nghĩ phải có một sự hiểu lầm nào đó… Họ không làm vậy đâu… – Ngọc Lan chợt nói nhanh.
– Tôi cũng rất ngạc nhiên ah… – Ông Phương nhúng vai. – Nhưng họ bị tố cáo, tìm thấy chứng cứ rõ ràng.
– Con Vi… Em sáng giờ không gọi được con Vi… Em không tin rằng nó là người tố cáo đâu…
– Còn nói con Vi sao ? Nếu không phải nó mới 16 tuổi… Nó đã là đồng phạm rồi… Nó mang theo ma túy trong người… Em biết không ? Tôi phải can thiệp để nó được đổi vai trong chuyện này đó… – Ông Phương rót nước trà đẩy sang cho Ngọc Lan.
– Thầy… thầy có thể can thiệp cho cha con chú Lâm không ? – Ngọc Lan mừng rỡ, nói gấp.
– Chuyện này không dễ ah… Nhất là tôi… chiều nay phải đi xa… – Ông thở dài, lắc đầu vô lực.
– Đi xa… Thầy đi đâu chứ ? – Ngọc Lan rối ren, hỏi dồn. – Có chuyện gì quan trọng lắm sao ?
– Haizz… Nói quan trọng cũng không đúng ah… Nhưng đây là uy tín của nhà trường… Chúng ta có một buổi thi đấu bóng đá trong nhà giao lưu với Trường Quốc tế Thiên Hòa tại Phan Thiết… vào trưa mai… Nhất là trong hoàn cảnh hiện nay của nhà trường, chúng ta càng phải biểu hiện bình tĩnh… mới mong giữ lại được những mối quan hệ liên kết…
…
“Con đừng trách ta không giữ lời hứa… là con làm lỗi trước… Chuyến đi này… là do con tự cố gắng…” Trong đầu ông Phương nghĩ đến thằng Hùng, đứa con đã nghe lời xúi giục tạo cơ hội cho kẻ thù theo dõi cha nó.
– Nhưng… Nhưng… Đây là chuyện cần thiết hơn mà… Không ai có thể đi thay thầy sao ? Thầy Hiệu trưởng thì sao ? – Ngọc Lan vặn vẹo hai bàn tay, lo lắng.
– Không được… Thầy Hiệu trưởng đang bạc đầu về chuyện tai tiếng của trường… Tâm trí đâu…
– Ah… – Ông Phương chợt hô lên, nhìn sang cô bé, lại xìu xuống.
– Thầy vừa nghĩ ra cách gì ? Thầy nói đi… – Ngọc Lan níu tay ông, van nài.
– Có một người có thể thay thế tôi… – Ông quay sang nhìn Ngọc Lan. – Chỉ có em thôi…
– Em… em còn là giáo viên thực tập mà… – Ngọc Lan hơi lúng túng. – Nhưng nếu thầy tin tưởng em sẵn sàng thôi…
– Chuyện em là giáo viên thực tập không quan trọng… Tôi sẽ gọi điện báo với bên Thái Hòa trước. Nhưng… chuyện khó khác là… đội bóng toàn con trai… Em lại một thân con gái… hơi bất tiện ah…
– Em không ngại… em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này… – Ngọc Lan đứng dậy, ánh mắt kiên quyết.
– Tốt… Vậy… Hôm nay em nhờ anh chị dạy thế đi… Về nhà chuẩn bị đồ đạc, chiều 6h00 xe trường sẽ ghé nhà đón…
– Dạ… Cảm ơn thầy…. về chuyện…
– Không cần… Tôi không dám hứa chuyện cha con ông Lâm… Nhưng tôi chỉ có thể làm hết sức…
– Dạ… Em biết… Cảm ơn thầy.
Hiền Mai vừa đi ra ngoài. Ông Phương đứng lên vươn người làm vài động tác thể dục, miệng hít hà thật lớn. Khi cúi gập người xuống, tay ông khẽ đẩy cây viết cho tuột ra khỏi túi áo, rơi xuống đất. Như không hay biết gì, ông Phương đứng thẳng người, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Từng hành động của ông toàn bộ được thu vào một ống kính camera nhỏ xíu gắn trên cây viết, truyền về một nơi mặc định.
“Hắn đi đâu vậy ?”
“Hắn đi đâu tôi không quan tâm… Chúng ta đã biết hắn hành động tối nay… vì không còn thông tin định vị của cây viết… ngay từ bây giờ anh phải đến trước trường Xuân Mai theo dõi hành tung của hắn… Chuyện bí mật quan trọng như vậy… ngay cả anh hắn cũng không chia sẻ… tôi nghĩ hắn sẽ hành động một mình…”
“Vâng… Tôi hiểu… bây giờ tôi đi ngay…”
…
Ánh nắng mặt trời chói chang, chảy dài óng ánh trên mái tóc đen bóng mượt của Ngọc Lan. Cô mặc trên người một chiếc sơmi trắng và một chiếc váy dài quá gối, ôm sát thân hình uốn lượn căng tràn sức sống. Cô tay che nắng, tay quành chiếc balô nhỏ, che mắt nhìn dòng xe đang tới. Ngọc Lan không hiểu tại sao thầy Phương lại yêu cầu mọi người xuất phát buổi trưa thay vì buổi tối như đã báo. Dù vì lý do nào, Ngọc Lan cũng không quan tâm, vì tâm trí cô hiện giờ chỉ quan tâm đến sự an nguy của hai cha con chú Lâm. Một chiếc xe du lịch mười lăm chỗ màu kem chậm rãi tách khỏi dòng xe, đỗ lại trước mặt Ngọc Lan. Cánh cửa sau bật mở. Cô không do dự bước lên. Đối diện Ngọc Lan ánh mắt ngạc nhiên đám học sinh nam. Cô nhận ra vài gương mặt quen thuộc, cả trong và ngoài lớp cô dạy, như Kiên, Trung, Mạnh và thằng Hùng…
Tại sao thằng Hùng lại nằm trong đội tuyển Futsal của trường nhỉ ? Nó không phải là đứa chỉ biết ăn chơi, chưa bao giờ tham gia bất cứ phong trào nào của trường sao ? Ngọc Lan mỉm cười, cúi người bước vào. Đội bóng Futsal chính thức chỉ có năm thành viên, thêm ba cầu thủ dự bị và bao gồm cả Ngọc Lan, tổng cộng chín người. Nhưng hành lý xách theo chật kín cả xe, không biết tình cờ hay thế nào, còn mỗi băng cuối xe bên cạnh thằng Hùng là còn trống. Ngọc Lan mím môi ngồi xuống bên cạnh thằng Hùng, cảm nhận ánh mắt nóng rực của nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
– Cô Ngọc Lan hôm nay đẹp lắm…
Câu khen tặng bâng quơ của nó làm các thành viên trong đoàn chú ý, khẽ liếc ra phía sau, Ngọc Lan hơi đỏ mặt nhìn tránh đi như không nghe thấy gì.
Từ trên tầng 6 của tòa chung cư nơi Ngọc Lan ở, một ánh mắt đang dõi theo chiếc xe của trường Xuân Mai, chậm rãi hòa vào dòng giao thông, xa dần.
Bên dưới lầu, tại bãi xe của khu chung cư, Tuyết Nga mặt đỏ bừng vì nắng, nhận thẻ xe hối hả chạy lên. Con bé sáng nay hay tin dữ về hai cha con chú Lâm, ngồi học cứ nhấp nhỏm như trên đống lửa. Khi vừa tan giờ học sáng, Tuyết Nga lại nhận điện thoại của con Vi. Con Vi tối qua không về nhà, điện thoại lại bỏ ở chỗ chú Lâm. Vừa về đến nhà, con bé liền bị mẹ cấm cửa, chỉ còn cách gọi cho Tuyết Nga nhờ chạy đi tố cáo lời khai khống của gã cảnh sát. Tuyết Nga lại ngại mình tuổi nhỏ không đủ uy tín để đứng ra tố cáo, nên tìm đến Ngọc Lan. Nhưng con bé không hề biết, Ngọc Lan vừa đi xa và chờ đợi nó là một mối đe dọa nguy hiểm đến tính mạng.
Hành lang chung cư buổi trưa nắng trống trải. Hai bóng đen nhanh như cắt men sát, hòa lẫn vào bóng đổ của ban công tiến đến trước cửa nhà Ngọc Lan. Bằng vài động tác đơn giản, ổ khóa cũ kĩ của căn nhà bị hạ gục. Cánh cửa vừa bật mở, hai gã đàn ông mặc quần áo đen toan bước vào, chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng:
– Hai người là ai ? Lén lén lút lút… Ăn trộm hả ?
Tuyết Nga mặc bộ áo dài trắng chống ngạnh đứng cuối hành lang, ánh mắt nghi ngờ nhìn hai gã đàn ông lạ mặt. Một gã có đôi mắt nhỏ ti hí, miệng cười cười thong thả bước tới như muốn giải thích. Tuyết Nga nheo mắt, chân nhóm lên như muốn lùi người lại. Đột nhiên gã đàn ông trong ánh mắt con bé vụt lao đến nhanh như chớp. Cơ thể Tuyết Nga run lên, miệng há hốc toan hét lên nhưng đã muộn. Cổ con bé đau nhói. Trời đất tối sầm.
…
Chiếc BMW bóng lộn chậm rãi tiến vào một khu quy hoạch đang xây dựng. Từ xa, một chiếc Toyota cũ kĩ đổ lại bên lề đường như e ngại không dám đến quá gần. Tuân thấp thỏm, rút ống ngắm quan sát. Linh cảm báo cho hắn gì đó lo lắng sợ hãi sắp xảy ra. Hắn nghiến răng, quyết định bỏ cuộc quay về. Nhưng chiếc xe chưa kịp lăn bánh, cửa sau đã bật mở.
– Ai ? – Tuân phản ứng cực nhanh, rút con dao bên hông đâm ngược ra sau.
Nhưng lưỡi dao sắc bén của hắn như chạm phải một thứ gì mềm mại không phát ra âm thanh và kềm chặt cứng. Hắn quay đầu lại, hai mắt trợn trừng run sợ nhìn lưỡi dao kẹp cứng giữa hai ngón tay của một kẻ lạ mặt. Kẻ đó nhếch mép cười, không nói một tiếng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào giữa trán Tuân.
– Đi vào kia…
Giọng nói ngọng nghịu như mới học tiếng Việt của kẻ đó hoàn toàn trái ngược với ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí đang chằm chằm nhìn vào Tuân. Tuân rùng mình, tay buông lỏng con dao. Tinh thần căng cứng. Chậm rãi đạp ga cho xe tiến sâu vào khu nhà đang xây dở.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng thon gầy thư sinh của thầy Phương, lòng Tuân run lên. Hình bóng ông hôm nay thật khác, dù chỉ thấy sau lưng, nhưng Tuân thấy mình thật nhỏ bé nặng nề bước đến tượng đài cao ngất giữa đống gạch đá hỗn độn. Bên cạnh ông là hai gã vệ sĩ mặc quần áo đen, ánh mắt lạnh tanh một mí xếch lên, một khuôn như kẻ đang dí khẩu súng sau đầu Tuân.
– Thầy Phương… Tôi… Tôi… – Tuân nói, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặc kệ đá xanh bên dưới, đau nhói.
– Tốt… tốt lắm… – Ông Phương quay lại, ánh mắt lạnh lùng. – Tôi trước đây rất thích anh… Vì anh rất hiểu ý tôi… không chối tội vòng quanh…
Mặt Tuân giãn ra một chút, nhưng câu nói tiếp theo của ông ta làm lòng hắn lạnh buốt tê cứng.
– Nếu đã thế… Vậy thì tiến hành thanh lý môn hộ thôi… – Ông Phương phất tay.
– Không… Thầy Phương… Tôi… Tôi sẽ giúp ông… Tôi bị lão Trung ép buột…
Hai gã vệ sĩ đạp mạnh trên nền đất bước tới, tiếng gạch đá lạo xạo dưới chân. Trong tay chúng một sợi dây xích sắt lòng thòng đen ngòm. Tuân toan vùng vẫy, nhưng dưới những cánh tay cứng như thép nguội, sức lực của hắn như một đứa trẻ chống chọi với ba người đàn ông trưởng thành. Ba gã đàn ông đè nghiến Tuân xuống đấy, lục lọi giấy tờ điện thoại rút ra khỏi người hắn. Từng vòng dây xích quấn quanh cơ thể Tuân, chặt đến mức hắn hít thở cũng khó khăn.
– Thầy Phương… Tôi xin thầy tha cho tôi lần này… – Tuân bị vác bổng lên không, miệng không ngớt van xin. – Sau này, thầy muốn tôi làm gì cũng được mà… Thầy muốn tôi lập tức trở về giết lão Trung không ? Tôi sẽ đi làm ngay…
– Ha ha… giết lão Trung già đó mà làm gì ? Anh nghĩ xem… với những người tôi có… liệu lấy mạng lão già đó có khó không ? – Ông Phương nhếch mép khinh thường.
– Khôngg…. thầy Phươnggg… Đừng…
Tuân bị ba gã đặt đứng vào trong lỗ trống dưới móng nền nhà như đã làm sẵn cho hắn. Cơ thể hắn bị cố định bởi bốn cây cốt thép bao quanh. Ba gã đàn ông lạnh lùng khiêng hai thùng bê tông tươi từ trên đổ xuống.
– Khôngggg… Thầy Phương… Tôi… Tôi biết bình hóa chất Athletic lão Trung giấu ở đâu… Tôi sẽ lấy về cho thầy… – Trung vùng vẫy kêu gào, hai mắt nhắm chặt cay xè.
Ông Phương phất tay, ba gã kia ngưng lại. Lớp bê tông đã ngậm lên tận cổ của Tuân. Hắn mừng rỡ cố chớp chớp hai mí mắt nặng trĩu đóng dầy xi măng của mình, ngẩng đầu nhìn ông Phương.
– Tôi không cần đi tìm… Athletic sẽ do chính lão già đó nộp lại cho tôi… – Thầy Phương gằn từng tiếng.
– Thầy Phương… Tôi còn biết nhiều bí mật khác của lão Trung… Nhiều lắm… Cái gì tôi cũng biết… – Tuân cố vớt vát.
Ông Phương giơ tay ra hiệu cho hắn ngưng lại.
– Trước khi tiễn anh lên đường… Tôi sẽ cho anh biết lý do… để không phải chết một cách hồ đồ… Tôi không giết anh vì tội phản bội… – Giọng ông hiền hòa như một người thầy giáo trên bục giảng, nhìn xuống học sinh.
– Mày chết vì dám ngủ với Hiền Mai…- Mắt ông tóe máu, gằng giọng.- Sau đó … lại đổ tội cho thằng Hùng… Âm mưu… chia rẽ cha con tao… – Giọng ông run lên.
Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của ông Phương, Tuân chợt hiểu mình đã không còn cơ hội thấy ánh sáng mặt trời ngày mai. Hắn bật cười ha hả, cay độc:
– Phải… Giờ mày mới nghĩ ra sao ? Ha ha… vợ mày ngon lắm… rên rỉ dâm đãng dưới thân tao… Cả thằng con mày… ngu ngốc… còn vênh váo là được xơi mẹ kế nó… Ha ha…
– Ặc… ặc…
Tiếng cười của Tuân tắt nghẽn, thay bằng âm thanh sặc sụa dãy dụa yếu ớt. Lớp bê tông ướt tràn qua mặt hắn, chỉ còn một ít tóc đen bù xù, lay động kịch liệt. Ông Phương thản nhiên rút điện thoại của Tuân ra, gửi tin nhắn đến số thầy Trung.
“Vừa đến nhà Ngọc Lan…”
Ông hài lòng nhìn tín hiệu báo tin nhắn đã đi. Ông rút pin, tắt máy, tiện tay ném vào hố xi măng tươi bên dưới. Chiếc điện thoại rơi ngay bên cạnh mái tóc đen lặng im chết chóc. Ba gã kia lạnh lùng trút hết số xi măng còn lại, vĩnh viễn xóa đi dấu vết của một kẻ hai mang rẻ tiền.
…
Không biết qua bao lâu. Tuyết Nga nhíu mày vì cơn đau vẫn âm ỉ quanh cổ, mí mắt hé mở. Con bé nhận ra mình đang nằm sấp trên sofa giữa gian phòng khách nhỏ. Con bé toan ngồi dậy, chợt nghe âm thanh xì xào trò chuyện bằng tiếng ngoại quốc. Tuyết Nga dù không hiểu gì, nhưng cũng nhận ra hai người đang dùng tiếng Trung Quốc. Tiếng máy khoan ro ro vang lên đều đều. Hai gã đang khoan một lỗ tròn trên tường, rồi đút thỏi vuông vuông bọc giấy dầu vàng nghệ, có nối dây xanh đỏ phức tạp. Sau đó họ thật cẩn thận, chậm rãi bấm nút. Một tiếng bíp nho nhỏ vang lên. Hai gã thở phào, dùng xi măng trát kín lại. Sau đó, hai gã lại tiếp tục khoan đục lỗ khắp bốn góc của bức vách chính giữa phòng khách. Tuyết Nga nhắm mắt suy nghĩ. Con bé không biết vật họ giấu trong tường là gì. Nhưng vẻ mặt căng thẳng của hai gã, làm Tuyết Nga cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn.
Từ lỗ khóa chính của căn hộ, một cái ống nhỏ uốn éo chui vào, hết ngoắt trái lại ngoắt phải như một con rắn sống thật thụ. Bên ngoài cánh cửa, thằng Thiên và Phương Trinh châu đầu vào nhau nhìn quan cảnh bên trong căn hộ hiện lên rõ mồn một trên màn hình chuyên dụng. Phương Trinh nhíu mày nhìn kỹ hành động của hai gã trong kia. Cô bé hơi nghi ngờ, nhưng từ vị trí cửa, không thể thấy rõ thứ gì trong tay chúng. Nhưng nghe hai gã nói tiếng Trung Quốc với nhau, con bé chắc mười phần là người của ông Phương. Chưa kịp suy nghĩ xa hơn, hai gã đã kết thúc công việc, thu dọn đồ đạc. Thằng Thiên hồi hộp nhìn hai gã đang từng bước đến gần Tuyết Nga. Gã bên trái rút ra khẩu súng có gắn đầu hãm thanh, chĩa thẳng vào đầu con bé. Bóp cò.
“Chíu” – Âm thanh viên đạn bắn ra bị kềm hãm nhỏ nhất.
Bên ngoài, thằng Thiên tim muốn ngừng đập, đứng bật dậy toan lao vào. Nhưng Phương Trinh đã kềm chặt lấy nó, tay xua xua cho nó bình tĩnh. Thằng Thiên thở hỗn hển mắt đỏ bừng giận dữ, nhìn xuống màn hình, chợt thở phào nhẹ nhõng. Viên đạn không hề găm vào đầu Tuyết Nga như nó nghĩ. Con bé lồm cồm ngồi dậy, mặt mày tái mét nhìn chăm chăm lỗ thủng tròn tròn trên nệm ghế còn bốc khói khét lẹt. Hai gã chắc đã phát hiện con bé tỉnh lại, nảy giờ còn giả vờ để quan sát. Đây là một đòn dằn mặt thô bạo. Thấy thằng Thiên đã bình tĩnh trở lại, Phương Trinh đứng bật dậy, vai đeo chéo cuộn dây thừng đen bóng, thoăn thoắt leo ra ban công. Thằng Thiên chỉ biết líu lưỡi nhìn theo bóng dáng con bé nhẹ nhàng như một con vượn cái, leo ra phía sau tòa nhà.
– Không… Quần áo… Bỏ ra… – Một gã bên trong trọ trẹ phát âm như con nít lên hai đang tập nói.
– Là sao ? – Tuyết Nga mếu máo hỏi lại.
– Hừ… – Gã vừa nói tức giận bước tới, nắm lấy vạt áo dài, dằn mạnh.
“Xoẹt…”
– Ahh… Đừng… Để em cởi… Đừng xé…
Tuyết Nga nước mắt dàn dụa đứng lên. Con bé chậm chậm cởi xuống tà áo dài vừa rách một mảng to. Da thịt trắng muốt mịn màn của con bé lộ ra từng chút trước ánh mắt thèm thuồng của hai gã. Tà áo dài rơi xuống, chiếc quần lụa trắng dồn đống dưới chân, Tuyết Nga khép nép run rẩy đứng trước hai gã đàn ông ngoại quốc, trên người còn mỗi hai mảnh đồ lót nhỏ bé trắng tinh. Gã mắt hí bên trái vừa bước tới, con bé chợt tránh sang một bên lao ra hướng cửa. “Xoẹt” tay gã với theo kéo rách chiếc áo lót. Con Nga hoảng hốt bưng kín hai bầu vú căng tròn, cố lách người tránh khỏi vòng tay kẻ thứ hai đứng chắn ngay cửa.
“Xoẹt”
– Á…
Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể Tuyết Nga rách bươm trong tay gã. Con bé thét lên hốt hoảng chạy ngược vào phòng ngủ.
– Ha ha… Ha ha…
Tiếng cười đùa, tiếng quần áo sột xoạt bên ngoài phòng khách, hai gã dường như rất thích thú với trò mèo vờn chuột này. Chẳng có gì gấp gáp, con chuột mủm mỉm đó không cách gì thoát ra được khỏi nơi này.
Từ bên ngoài, thằng Thiên có thể dùng camera quan sát nhìn xuyên vào đến chiếc giường bên trong, dù phòng ngủ kéo kín rèm khá tối. Khi Tuyết Nga hoảng hốt chạy vào, một cánh tay thon dài chợt vương ra bịt kín miệng con bé. Thằng Thiên thở phào nhẹ nhõm, vì nó biết cánh tay đó thuộc về Phương Trinh. Con bé quả thật đúng biệt danh đệ nhất nhập nha. Leo trèo trên tầng sáu cứ như đi trên đất bằng, rồi chui vào cửa sổ phòng tắm nhà Ngọc Lan, tất cả chỉ mất vài phút đồng hồ. Thằng Thiên tiếp tục quan sát căn nhà quen thuộc, ngay cả gầm giường kia như còn dấu vết của nó.
Bên trong phòng ngủ, Phương Trinh nhíu mày, ánh mắt do dự nhìn theo bóng lưng Tuyết Nga khuất sau cánh cửa phòng tắm. Vài giây trước, khi Tuyết Nga đã thoát khỏi vòng uy hiếp, Phương Trinh còn khá tự tin với kế hoạch dùng vũ lực chế trụ hai gã kia. Con bé đã quan sát rất kỹ tư thế đi đứng của hai gã, rất vững trãi, mạnh mẽ sắc bén, chứng tỏ đã qua rèn luyện võ thuật lâu năm. Nhưng không hề gì, từ kỹ thuật bắn súng đến quyền thuật của mình, Phương Trinh đều có lòng lin tuyệt đối. Vậy mà thông tin con Nga vừa nói như sét đánh ngang tai, đã xác định nghi ngờ của Phương Trinh. Hai gã ngoài kia có khả năng rất lớn đã cài bom quanh bức tường có vẽ đồ án ẩn. Điều nhức đầu nhất đối với Phương Trinh là con bé không hề biết những quả bom nhỏ đó được điều khiển kích hoạt bằng thiết bị gì. Thiết bị kích hoạt kíp nổ trên thế giới có rất nhiều loại; truyền thống như dây dẫn điện, hẹn giờ cơ học hay điện tử, điều khiển từ xa; nhưng hiện đại và khó kiểm soát nhất vẫn là kết nối qua sóng di động.
Một người đàn ông thâm độc như ông Phương, nếu đã phát hiện ra chất Athletic trong tay mình là giả, chắc chắn ông ta không dễ dàng buông tay… Phương Trinh chợt hối hận vì mình đã không lường trước dẫn theo một đội hỗ trợ, hoặc ít ra là đem theo một thiết bị phá sóng điện thoại để chống bom điều khiển từ xa. Tình hình hiện nay, khi Phương Trinh tấn công bất ngờ, nếu không thành công chế trụ hai gã một cách chớp nhoáng, rủi ro rất lớn là gã còn lại hoặc một kẻ ẩn nấp đâu đó bên ngoài căn nhà sẽ kích hoạt quả bom. Thiệt hại không đơn giản là tính mạng của những người có mặt, mà còn tổn thất đồ án bí mật in ấn tiền quốc gia. Suy nghĩ cân nhắc nhiều phương án nhưng thật ra chỉ loé lên với tốc độ ánh sáng, Phương Trinh quyết định dùng chính mình thay thế Tuyết Nga làm mồi nhử. Chỉ có tiếp cận hai gã một cách gần gũi, trần trụi nhất con bé mới có cơ hội cùng lúc hạ gục hai gã sát thủ cao cấp như vậy.
Phương Trinh mím môi, cởi quần áo thật nhanh. Con bé cắn nhẹ bờ môi, nhìn về phía lỗ khóa cửa trước, cảm nhận có một ánh mắt khao khát hồi hộp đang nhìn ngắm khắp cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của mình. Mặt con bé đỏ lên, mím môi bước nhanh đến công tắc đèn trên tường. Hai ngón tay thon dài nhỏ nhắn trở nên cứng như thép nguội, bẻ ngang. Miếng gạt công tắc đèn bằng nhựa cứng không một âm thanh vỡ vụn như bụi, rơi vãi xuống sàn nhà. Thêm một cái nhúng người nhẹ nhàng, Phương Trinh đến ngay góc phòng. Con bé co ro nép vào khe hở giữa bàn trang điểm và tủ áo. Một vị trí ẩn nấp không quá kín đáo, cũng không dễ nhìn ra, phù hợp với tâm lý một con mồi cực độ hốt hoảng. Phương Trinh cố tình xõa tóc ra bù xù, che phủ khuôn mặt xinh đẹp và ánh mắt sắc lạnh như mũi kiếm.
Bước chân bên ngoài đến gần, thân thể Phương Trinh run lên co rúm lại. Nhưng nhịp tim thì ngược lại, chậm dần, bình tĩnh đến cực độ như một con báo đội lốt thỏ chuẩn bị vồ mồi bất cứ lúc nào. Một gã bước lại mò mẫm nút công tắc đèn, rồi lầm bầm chửi rủa gì đấy trong miệng. Gã khác lại nhìn quanh, nhe răng cười khi phát hiện ra một thân hình trắng muốt co ro. Hắn lững thững bước đến góc phòng. Nhịp tim của Phương Trinh chợt tăng nhanh, cô bé hốt hoảng cúi gằm mặt tránh nhìn vào thứ to lớn lông lá đung đưa giữa hai chân hắn. Dường như Phương Trinh tính toán trăm đường, nhưng lại sơ sót một lỗ hổng rất lớn. Đó là con bé mù tịt về kinh nghiệm đàn ông. Có chăng chỉ là một chút trải nghiệm tiếp xúc với thằng Thiên lần trước. Một bàn tay nóng hừng hực, cứng rắn tóm lấy vai cô bé lôi mạnh. Phương Trinh toan ra đòn nhưng kềm nén lại vì gã thứ hai còn đứng khá xa. Thân thể trần truồng của cô bé bị thô bạo ném lên giường. Một cái bóng to lớn lao lên, đè nghiến.
– Ưm…
Phương Trinh cứng đờ nhìn khuôn mặt gần sát tối đen của một kẻ xa lạ đang ngậm mút đôi môi mình. Cái lưỡi của gã thật thô bạo, luồn vào khoan miệng, như muốn hút cạn nước miếng của con bé. Nắm tay con bé bóp cứng răng rắc, hai mắt nhắm chặt chịu đựng. Bàn tay gã hừng hực nóng như vừa nướng trên lửa than, luồn vào vò nắn một bên bầu vú săn chắc mịn màn của con bé. Gã rời bỏ đôi môi đỏ mọng hổn hển, lùi người sang một bên vụt mặt vào hai bầu vú căng tròn của Phương Trinh. Hai tay gã xoa nắn, bóp vung hai bầu vú lên, le lưỡi thật dài liếm quanh quanh hai núm vú đỏ hồng mềm mại, rồi ngậm kín mút chùn chụt. Núm vú nhạy cảm của Phương Trinh săn cứng lên, ray rứt. Con bé nghiến răng ken két chịu đựng, ánh mắt lén nhìn gã thứ hai đang bước tới. Gã kéo rộng cặp đùi thon dài vặn vẹo của Phương Trinh ra hai bên, dù căn phòng khá tối nhưng con bé vẫn thấy âm hộ mình nhộn nhạo vì ánh mắt của gã. Cặp đùi con bé run run mở rộng như một cái bẫy tuyệt sát hấp dẫn con mồi. Đột nhiên gã quỳ xuống sàn nhà, Phương Trinh chưa hiểu ra chuyện gì, thì mặt gã đã rút vào âm hộ nhẵn thín mềm mại của con bé.
– Ưmm… Ôi…
Phương Trinh há hốc, bật rên một tiếng. Con bé hoảng hốt che kín miệng, hơi thở dồn dập. Con bé không biết gã bên dưới đang làm gì, nhưng cái lưỡi ấm áp của gã cứ vét sâu vào âm hộ làm bao nhiêu sức lực con bé chuẩn bị cho cú đòn bất ngờ, tan biến hoàn toàn. Tại sao hắn có thể hôn vào chỗ đó chứ ? Nhưng… Nhưng cảm giác nhộn nhạo ướt át cứ làm con bé rã rời tê dại. Hai gã như đã phối hợp với nhau rất nhiều lần. Cả hai cùng ăn ý sử dụng món nghề điêu luyện của mình trên cơ thể mẫn cảm của Phương Trinh, mà không hề hay biết mình đang đùa giỡn trên lưỡi hái tử thần. Về phần Phương Trinh, con bé cứ mơ hồ lâng lâng dưới những cái vuốt ve mơn trớn, những cái cắn nhẹ nhay nhay trên hai đầu vú và cả những cú vét lưỡi sâu trong âm hộ của hai gã, kẻ thù của quốc gia. Cơ thể con bé oằn lên dí hai bầu vú đỏ bừng ray rứt vào cái miệng tham lam phía trên, hai chân vô thức mở rộng đón lấy cái lưỡi dài chọc ngoáy bên dưới.
– Ưmm… ôi….
Nhìn cơ thể lõa lồ của Phương Trinh vặn vẹo rên rỉ trong vòng tay hai gã đó, máu nóng của thằng Thiên dồn lên mặt. Hai nắm tay nó bóp chặt răng rắc, móng tay cắm vào da thịt đến rớm máu. Nó không biết mình có phải đang ghen không ? Nhưng có một điều chắc chắn rằng dù nhìn Phương Trinh rên rỉ dưới thân bất cứ gã đàn ông nào, nó vẫn không điên tiết như vậy… Thằng Thiên đương nhiên hiểu Phương Trinh làm như vậy, vì một lý do nào đó. Nhưng tại sao đợi mãi con bé không có hành động gì ? Không phải là quên nhiệm vụ rồi chứ ? Hay là… Thằng Thiên nhìn chăm chăm vào tấm lưng của gã đàn ông đang quỳ gối trên giường. Cặp đùi thon dài của Phương Trinh mềm nhũn mở rộng vòng qua eo gã. Bàn tay gã đưa xuống dưới như đang cầm lấy thứ gì… để…
– Mẹ nó… Dám cướp phần của tao… – Thằng Thiên gầm lên, đừng bật dậy, lao vào cánh cửa nhà.
“Ầm” – Cánh cửa bật tung.
Hai gã đàn ông giật bắn người, quay phắt lại. Đột nhiên ngay từ bên cạnh, cuối khoé mắt hai gã, ánh sáng bàn bạc vung lên, cảm giác sắc lạnh như muốn đong cứng cơ thể. Hai gã sát thủ theo bản năng hét lên, thu người lại, dồn hết sức lực vào vị trí hiểm độc trên cơ thể chuẩn bị trúng đòn. Đòn sấm sét của Phương Trinh đã tới. Thời gian như chững lại. Thằng Thiên trố mắt nhìn cơ thể lõa lồ bóng loáng của con bé như dừng giữa không trung. Đẹp như phim ah… Đặc biệt là vị trí giữa hai chân cứ phơi ra như cố tình khoe với nó. Hai bàn chân đá xoạt ngang, một chấn ngang cổ gã bên trái, một lún vào ngực gã bên phải. Âm thanh răng rắc vỡ vụn của xương làm gai ốc thằng Thiên dựng ngược lên.
“Ầm… ầm…”
Hai cơ thể bắn vào hai vách tường phòng như đạn pháo. Cả căn nhà run lên, vôi vữa rụng rào rào. Hai gã rũ ra mềm như bún. Thằng Thiên ngơ ngác nhìn đông lại nhìn tây, chợt một thân hình trắng loá mắt lướt nhanh chui vào phòng tắm.
– Này…
Thằng Thiên chỉ kêu theo một tiếng, rồi chắc lưỡi tiếc nuối. Nó lại quay sang nhìn hai gã mềm rũ bên vách tường, lắc đầu nhe răng cười.
– Haizz… Không biết tụi mày được đào tạo cái gì ah… – Nó bước lại bên cửa sổ kéo rèm, cho ánh sáng lùa vào. – Nếu biết kéo rèm lên thì làm sao nhầm lẫn tai hại như vậy ah…
Nó bước ra ngoài đóng kín cửa trước, lại quay về phòng ngủ với sợi dây thừng trên tay, định bụng trói hai gã kia lại. Nhưng nhìn tình trạng thảm thương của hai gã ngoại bang, máu mũi máu miệng cứ trào ra phì phèo theo hơi thở, nó đổi ý. Đừng nói hai gã đó tỉnh lại, ngay cả giữ hơi thở mỏng manh yếu ớt đó còn khó khăn. Thằng Thiên chẳng bận tâm nhiều, chính hai gã ngoại bang đó đã nổ súng bắn Tuyết Nga, bây giờ hai gã có tắt thở liền tại chỗ nó cũng chẳng thèm liếc nhìn.
– Anh Thiên… Anh Thiên…
Đột nhiên tiếng Tuyết Nga réo lên nho nhỏ. Con bé vẻ mặt lo lắng, nép mình sau cánh cửa phòng tắm thò đầu ra ngoài. Thằng Thiên bước tới nhíu mày nghe tiếng khóc nức nở vang lên bên trong. Nó thở dài, lách mình qua cửa phòng tắm, tay không quên nắn nhẹ bầu vú căng tròn mát rượi của Tuyết Nga. Con bé cắn môi, liếc nó một cái sắc lẹm.
Bên trong phòng tắm, Phương Trinh bưng mặt, nức nở co ro trong bồn. Khắp thân thể con bé đầy những vết mẫn đỏ do tự chà rửa rất nhiều lần. Tinh thần con bé đang rất hỗn loạn, ray rứt. Cảm xúc rạo rực khao khát đó còn y nguyên, dù đã cố tẩy rửa, nhưng nó như in hằng trong tâm trí trong trắng ngây thơ của con bé. Điều cay đắng nhất là cơ thể con bé đã ủng hộ, buông thả với hai gã ngoại bang, kẻ thù của quốc gia. Thằng Thiên thở dài, để nguyên cả quần áo bước vào bồn tắm. Phương Trinh ngẩng đầu lên, nước mắt dàn dụa, lao vào lòng thằng Thiên khóc nức nở.
– Em… Sao em lại như vậy… Hu hu…
– Haizz… Không sao đâu… – Thằng Thiên thở dài vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của con bé, ánh mắt không quên nhìn xuống tấm lưng mịn màn và bờ mông căng bóng vểnh lên bên dưới.
– Em không nên như vậy… Hai gã đó… Hai gã… – Cơ thể con bé run rẩy, nấc lên từng tiếng.
– Không sao… phản ứng tự nhiên của con người mà… Ai không vậy chứ ? Ngay cả anh… ặc… Không ý… Anh là… Giả dụ như Tuyết Nga… lọt vào hoàn cảnh như em cũng vậy thôi… Phải không ?
– Ừ… – Tuyết Nga khép nép đứng bên bồn tắm, tay níu chiếc khăn tắm nhỏ xíu thiếu trên hụt dưới, làm thằng Thiên muốn xịt máu cam.
– Thật không ?
Phương Trinh ngẩng đầu hết nhìn Tuyết Nga lại nhìn thằng Thiên. Chợt phát hiện ánh mắt nóng bỏng của thằng Thiên, mặt con bé nóng bừng lên, hai cánh tay e thẹn che vùng tam giác bên dưới lại làm hai bầu vú căng phồng chĩa ra trước mặt nó. Thằng Thiên há hốc, cổ họng nuốt liên tục vẫn muốn chết ngộp với nước miếng tứa ra.
– Dù là phản ứng tự nhiên… Nhưng em còn thiếu trải nghiệm quá… – Nó nghiến răng kéo con bé lại, cẩn thận ôm vào lòng như một con mèo nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành hổ dữ.
– Để anh hướng dẫn em nhé… cái này không có dạy trong trường cảnh sát ah… Bảo đảm sau lần này… đừng nói hai gã đàn ông… em ứng phó với năm gã cũng… ư…
Phương Trinh chẳng nói chẳng rằng, chồm lên hôn kín cái miệng còn đang lải nhải vòng vo của thằng Thiên. Hai bàn tay nhỏ nhắn của con bé nắm lấy áo thun của nó, xé roẹt roẹt cứ như xé một tờ giấy mỏng. Con bé lại chộp xuống quần, thằng Thiên hoảng hốt la lên:
– Từ từ… Đừng xé… Để anh cởi…
Chiếc quần short đáng thương vừa kéo tuột xuống đầu gối liền bị Phương Trinh tóm lấy xách cả hai chân thằng Thiên lên, giũ giũ như cô bảo mẫu nóng nảy thay quần cho một thằng bé vừa đái dầm. Thằng Thiên rớt bạch xuống sàn bồn tắm, há hốc ngơ ngác. Dương vật đã sớm cương cứng của nó đung đưa căng bóng chĩa thẳng lên như thách thức đôi mắt đỏ bừng của con bé. Phương Trinh thở hổn hển, leo lên người nó. Bàn tay con bé vụng về lúng túng đưa ra sau mông cầm lấy thứ to lớn đó, cố nhét vào cửa mình.
– Này này… từ từ… – Thằng Thiên thấy mình như đang bị hiếp dâm.
Nhìn con bé há hốc nhấp nhỏm, cảm nhận đầu dương vật nó bị bóp chẹt đến đau buốt, từng chút từng chút đi sâu vào. Chợt Phương Trinh cắn chặt hai hàm răng, ngồi xuống.
– Ahh… Ôi…
Nhìn con bé xuýt xoa đau đớn, thằng Thiên hết lời để nói. Dù dương vật nó đi xuyên suốt vào trong mà không gặp một lớp rào cản nào, nhưng nó biết đây là lần đầu tiên của Phương Trinh. Con gái đạp xe nhiều năm vẫn có khả năng bị rách màn trinh, nói chi đến một con bé hơn mười năm đánh đấm miệt mài. Dù là thế, nhưng miễn cưỡng vội vã như Phương Trinh vừa làm chắc phải đem đến nhiều đau đớn. Hai tay thằng Thiên đưa lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn săn chắc của con bé. Ngón tay nó đùa nghịch với hai chiếc núm vú xinh xắn nhỏ bé, làm cho chúng ray rứt, vặn vẹo. Nó ngồi bật dậy, vùi mặt vào ngực con bé. Miệng nó tham lam bú mút hai bầu vú mủm mỉm đàn hồi của Phương Trinh.
– Ưm…
Con bé rên khẽ bấu chặt bờ vai của thằng Thiên, ngực ưỡn ra, cơ thể run rẩy nhấp nhỏm từng chút. Thằng Thiên cũng hít hà tê dại. Chưa bao giờ dương vật nó bị bóp chẹt cứng như thế ? Từng thớ cơ âm hộ con bé vẫn mềm mại, ẩm ướt nhưng lại kèm theo một sự dẻo dai đàn hồi khó tả. Con bé nhấp nhỏm nhanh hơn, cảm giác ra vào buông lỏng dần mang theo dòng dịch ấm áp tuôn trào ra ngoài ướt đẫm cả hạ thể thằng Thiên. Chưa bao giờ nó gặp một đứa con gái chưa đạt cực khoái lại tiết nhiều nước nhờn như thế… Một thân hình bóng loáng tuyệt đẹp lặng lẽ bước vào bồn tắm sau lưng Phương Trinh. Tuyết Nga mặt đỏ bừng xinh đẹp, cắn nhẹ bờ môi nhìn thằng Thiên như oán trách. Con bé nhẹ nhàng áp hai bầu vú căng tròn mềm mại của mình vào tấm lưng mịn màn thon thả của Phương Trinh. Phương Trinh giật thót mình quay lại, thì một bờ môi mềm mại ẩm ướt đã trám kín miệng nó.
– Ưm…
Phương Trinh tròn mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng của Tuyết Nga, môi con bé run run hé mở đón nhận chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm ngát. Hai tay con bé vòng lên xoa nắn hai bầu vú Phương Trinh, se se hai núm vú săn cứng ray rứt. Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, thổn thức. Cảm giác này quá hoang đàng tội lỗi, nhưng lại làm cơ thể con bé mê man tê dại. Thằng Thiên nghiến răng nhìn ngắm hai cơ thể trần truồng dính chặt nhấm nhỏm trên hạ thể nó. Giây phút này nó chợt hiểu tại sao người ta nói, phụ nữ là nguồn gốc của mọi tội lỗi… Phụ nữ ngoan làm người ta yêu, nhưng phụ nữ hư lại càng làm đàn ông yêu hơn…
Sự phóng đãng dâm dục chỉ có ý nghĩa trong rào cản của đạo đức văn hóa, nhưng vượt qua điều đó, tất cả đều trở nên bình thường như một điều tất yếu của cuộc sống. Thằng Thiên chợt nhớ đến một bóng hình quen thuộc mới hôm nào còn rên rỉ hoang lạc quấn chặt lấy nó ngay trong căn phòng tắm này. Ngọc Lan, người con gái đã đón nhận nó làm người đàn ông đầu tiên. Những tưởng cảm giác thiêng liêng kỳ diệu đó phải đi theo cô bé cả đời. Nhưng nó đã lầm, chỉ một thời gian ngắn ngủi, mọi chuyện đã thay đổi nhanh đến mức nghĩ lại thằng Thiên còn thấy khó tin.
– Ưm…. Ôi… Ưmmm…
Tiếng rên siết mãnh liệt của Phương Trinh kéo thằng Thiên quay lại thực tại. Con bé ngã người ra sau, cơ thể cong lên, hai bầu vú bóng nhẫy rạo rực trong tay Tuyết Nga, cặp đùi con bé mở rộng, âm hộ đỏ mọng nước nhịp nhàng nhả nuốt dương vật nó. Con Nga phía sau cũng khao khát đến phát cuồng, hai bàn tay nó mò xuống mân mê hai mép âm hộ Phương Trinh ra, miết lên mồng đốc day day thật nhanh.
– Ahhh… Ôi…
Phương Trinh nhắm tịt hai mắt rít lên những tiếng ngắc quãng khoái lạc. Thằng Thiên có thể thấy âm hộ con bé tuôn trào mãnh liệt. Những tia âm dịch li ti tứa ra quanh mép âm hộ đỏ ửng còn chèn chặt cứng bởi dương vật nó. Thằng Thiên nghiến răng ken két kềm nén để không bị âm hộ con bé nhào bóp đến xuất tinh. Nó mới đi được nửa đoạn đường. Ngay sau đây, còn một mâm cỗ thịnh soạn bày sẵn háo hức chờ nó xơi.
…
Thuê bao mà bạn vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng, nằm trong vùng phủ chăn và nằm cạnh một thuê bao khác ??✌