Cha con ông bảo vệ – Phần 23
Phần 23
Trong một quán Bar sôi động tại Trung tâm TP, tiếng nhạc xình xịch, ánh sáng chớp loé liên tục. Những thân hình nhúng nhảy quay cuồng, những mái tóc xanh đỏ rũ rượi. Tại salon VIP, thằng Hùng gật gù trong men rượu, bao quanh bởi sáu đứa con gái ăn mặc hở hang, môi son đỏ chót. Hai tay nó hết đông lại tây, vò nắn những cặp vú non trẻ mơn mởn trong tiếng cười đùa inh ỏi. Cả đám con gái đều phấn khích ưỡn ngực ra cho thằng Hùng tự do khám phá, ánh mắt thèm thuồng không rời xấp giấy trăm đô dầy cộp đặt ngay trên bàn trước mặt nó. Đột nhiên một dáng người to lớn lực lưỡng bước đến. Thằng Hùng cau có ngẩng đầu nhìn lên.
– Ah… Thầy Tuân… Người nhà… Người nhà… Vào đây… Em đang thiếu người uống rượu nè… – Thằng Hùng hét tướng lên, tay ngoắc ngoắc liên tục như gọi chó.
Tuân mỉm cười, dửng dưng chen chân bước vào ngồi sát bên nó.
– Đây… – Thằng Hùng rót ly rượu tràn cả ra ngoài tung toé, đưa tới.
– Cảm ơn cậu chủ… – Tuân nói giọng nịnh bợ.
– Haizz… Chủ tớ gì chứ ? Thầy thật là… Ha ha… Sao… Khả Nghi ngon chứ ? – Thằng Hùng đắc ý, hất hàm hỏi.
– Ah… Ngon… ngon… – Tuân chột dạ, nhe răng cười nịnh bợ. – Tôi phải cảm ơn cậu ban thưởng… Mong là sau này còn tiếp tục được hưởng nước sái của cậu chủ… Ha ha…
– Hắc hắc… Sẽ có… Sẽ có thôi…
Thằng Hùng nhếch mép cười, nghĩ tới những đêm nó dày vò Khả Nghi, lại nhớ đến âm thanh con bé rên rỉ dưới thân ông Lâm. Nó lén cười một mình. Dường như gã Tuân cũng chưa định nghĩa đúng chữ “nước sái” ah.
– Sao cậu chủ ngồi đây một mình vậy ? – Tuân hỏi.
– Ah… Haizz… Có một chỗ chơi… mà bị ông già dành mất… Ha ha… – Thằng Hùng cười đùa, nhưng ánh mắt loé lên sự ghen tức.
– Vậy ah… Có phải là Ngọc Lan ?
– Ơ… Sao thầy biết ? – Thằng Hùng ngạc nhiên hỏi, chợt vỡ lẽ. – Ah… Thầy biết cũng không lạ… Người nhà ah…
– Ha ha… Thôi đừng buồn nữa… Uống đi…
– Uống… Dzô…
Đặt ly rượu xuống bàn, Tuân nhìn thằng Hùng gật gù như sắp say. Hắn quay lại, nhìn quanh:
– Ở đây không có việc của mấy em nữa… Đi đi…
– Ơ… nhưng mà… – Đám con gái ngơ ngác, ánh mắt cứ nhìn thằng Hùng lại nhìn cọc tiền trên bàn.
– Được rồi… Đây đây…
Tuân hiểu ý, chộp luôn cọc tiền của thằng Hùng, rút đại bảy tám tờ, dúi vào tay một đứa. Nhìn đám con gái vui vẻ, ào ào rút đi, lại nhìn cọc đôla dầy cộp trong tay, Tuân tiếc rẻ nhét lại vào túi áo thằng Hùng.
– Sao đi.. đâu.. hết vậy ? Còn chơi.. bóp vú mà… Eh… – Thằng Hùng nghiêng ngả lè nhè.
– Cậu chủ… Cậu quan tâm chi đám chíp hôi đó… Tụi nó xứng với cậu sao ? – Tuân nói. – Không phải bên cậu còn một đứa con gái khác rất đẹp sao ?
– Ai chứ ? – Thằng Hùng tay run run rót rượu, vung vãi đầy bàn.
– Hiền Mai… – Đôi mắt Tuân loé sáng.
– Ừm… Hiền Mai… Hiền… Mai… Đẹp… Đẹp lắm… Mà không được… – Thằng Hùng đang lè nhè mê mẩn nghĩ đến nhan sắc của người mẹ kế nó, chợt bừng tỉnh lắc đầu.
– Sao lại không được… Hiền Mai nay đâu còn như xưa… Con bé đó chỉ là món quà chiêu đãi bạn làm ăn của Ba cậu thôi…
– Ah… – Đôi mắt thằng Hùng sáng rực lên, men rượu tan đi khá nhiều.
Nó nhớ rõ lời Ba nó nói, ông hy sinh món đồ yêu thích của mình để tỏ lòng thuần phục với ông Trung. Bây giờ nó mới vỡ lẽ ra, món đồ đó chính là Hiền Mai. Cô ta bên ngoài là vợ của ông, nhưng thật sự chẳng qua là một món đồ có thể cho mượn.
– Cậu chủ là ai chứ ? – Tuân tiếp tục nói. – Là con trai ruột duy nhất của ông ta… Vì việc lớn, cậu đã không tiếc hy sinh Ngọc Lan… Liệu Ba cậu có keo kiệt với cậu hay không ?
Thằng Hùng gật gật liên tục, hai tay nắm chặt răn rắc.
– Đêm nay… Cha cậu ngủ với Ngọc Lan… Hiền Mai ở một mình ah… Tội nghiệp quá mà… – Tuân thở dài như thương cho một kiếp hồng nhan bạc phận.
– Đêm nay ? – Thằng Hùng nhấp nhỏm không yên, ánh mắt láo liên suy nghĩ, chợt xìu xuống như một cọng Udon nhão.
– Chắc thôi đi… Như vậy không ổn đâu…
Tuân nhếch mép khinh thường nhìn thằng nhóc ỉu xìu trước mặt. Cậu chủ cái đéo… Mày không hơn một thằng công tử bột tầm thường.
– Ha ha… Tôi nói đùa thôi… Mình uống đi… Đây… Mời cậu chủ… – Tuân cười giả lả, nâng ly.
– Dzô… Cạn ly…
…
Trong căn phòng thênh thang tối tăm, một vóc dáng kiêu sa thẫn thờ ngồi bên bàn phấn. Hiền Mai khoác hờ chiếc áo choàng, chiếc lược trên tay vô thức chải dọc mái tóc đen dài bóng mượt. Hình ảnh tuyệt đẹp của cô phản chiếu trên tấm gương trước mặt, thật lẻ loi, cô độc. Căn phòng này đêm nay thật trống vắng. Từ ngày cưới nhau đến giờ, ngoại trừ những chuyến công tác xa, ông Phương chưa bao giờ vắng nhà. Đêm nay, ông không báo trước, cũng không gọi, chỉ tắt điện thoại thay cho thông điệp không được làm phiền. Hiền Mai cảm thấy linh cảm của mình đang trở thành hiện thực. Quan hệ hôn nhân của cô đang đổ vỡ từng mảng một, không có khả năng hàn gắn. Cô nâng ly rượu vang lên uống cạn.
Hiền Mai cầm theo chai rượu còn lưng nửa, hai chân trần từng bước thẫn thờ đi ra hành lang. Hành lang phòng ngủ nhà ông Phương nối liền dùng chung cả tầng 1. Từ ngày Hiền Mai về, để tăng thú vui vợ chồng, ông trang bị thêm một bồn jazzcuzi. Từ đó ban công tầng 1 trở thành thế giới riêng của hai người. Sau đó dường như chưa đủ an toàn, ông Phương còn cho người giúp việc thuê nhà trọ bên ngoài, ban đêm chỉ để lại đúng một bà vú lớn tuổi. Hiền Mai ngồi xuống bên cạnh hồ. Nơi đây hai người đã có rất nhiều kỷ niệm, thịt da như hòa tan vào nhau, hơi thở cả hai cùng một nhịp, từng hình ảnh dội về trong tâm trí Hiền Mai. Bàn tay cô đùa nghịch làn nước ấm áp nổi cuộn sôi sục như mân mê vuốt ve tấm lưng to lớn ngày nào cứ nhịp nhàng bám chặt lấy cơ thể cô.
Hiền Mai giở chai rượu lên ừng ực từng ngụm nuốt xuống. Đầu óc cô choáng váng, đây đúng là cảm giác cô cần tìm kiếm. Bụng cô nao nao khó chịu vì chưa ăn tối, lại uống nhiều rượu. Hiền Mai đứng lên, tháo dây, chiếc áo choàng rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của cô không mảnh vải hoàn toàn phơi bày trước bầu trời đêm lạnh lẽo. Ánh trăng phủ xuống hiền hòa như trau chuốt từng đường nét uốn lượn tuyệt đẹp của tạo hóa.
Từ trong góc khuất cuối hành lang, một ánh mắt rừng rực nóng bỏng dán chặt vào cơ thể lõa lồ bóng mượt của Hiền Mai. Cổ họng hắn ừng ực nước bọt, tham lam cắn nuốt từng đường nét cơ thể phụ nữ hoàn mỹ nhất mà hắn từng nhìn thấy. Cặp vú to tròn đó thật lớn, hơn rất nhiều so với vóc dáng thon thả kiêu sa của cô ta. Cặp đùi đó thật dài, tròn lẳn trắng muốt như rút ra từ khuôn đúc thạch cao. Giữa cặp đùi là một mảng tam giác mờ mờ dưới ánh trăng hiện lên phơn phớt lông tơ. Ánh mắt đó thèm thuồng dõi theo Hiền Mai lảo đảo như say rượu, trầm mình xuống hồ jazzcuzi. Hắn lảo đảo như say rượu, tay vội vã mở khóa quần. Dương vật cong cớn dựng ngược đung đưa trước người, hai chân xiêu vẹo bước tới.
…
Trong phòng lớp học, đèn tắt tối đen, duy nhất một ánh đèn le lói chói mắt.
– Thấy rõ chưa ? Giống như vậy không ?
Thằng Thiên thẫn thờ nhìn Phương Trinh cầm tờ giấy bạc căng ra trước ánh đèn projector, trên tường in lên những đường vân mỏng song song uốn lượn. Chỉ thiếu đi những con số, những dấu chấm xanh đỏ là hoàn toàn trùng khớp với đồ án mà nó đã nhìn thấy tại nhà Ngọc Lan.
– Giống… Nhưng nó bị một lớp sơn đen mỏng che phủ nhiều điểm… phần lộ ra chỉ có vài con số… vài cái chấm… vậy nó có nghĩa là gì ? Liên quan gì đến tờ giấy bạc ? – Thằng Thiên thì thào thật nhỏ.
– Để in ra được tiền, người ta phải làm bản kẽm… Bản kẽm thật hiện nay do Ngân hàng Quốc gia lưu trữ cực kỳ nghiêm mật… Tuy bằng cách sao chép lại tiền lưu hành trên thị trường, người ta vẫn có thể tạo ra bản kẽm để in tiền giả… Ở đây, tôi không nói đến những loại tiền in ấn thủ công kém chất lượng… dù là loại tiền giả cao cấp được in bằng cùng một loại giấy, cùng một loại mực, thậm chí cùng một công nghệ… cũng không thể thoát qua được hệ thống máy soi của ngân hàng…
– Tại sao như vậy… Tất cả là nhờ một đồ án tinh vi của Tiến sĩ Huỳnh Ngọc Xuân – cha Ngọc Lan, khi đó là Trưởng Ban Dự án tiền quốc gia… – Phương Trinh nói tiếp, giọng không giấu diếm sự nể phục. – Ông tích hợp một đồ án hình học phức tạp tinh vi trong hệ thống vân tiền quốc gia… bí mật của đồ án được ông chia ra làm 16 điểm… tám điểm mấu chốt do chính ông bảo mật… tám điểm cơ bản do Phó Ban Dự án – Lưu Quốc Trung lưu trữ…
– Lưu Quốc Trung sau khi bàn giao bí mật 8 điểm cơ bản cho Ngân hàng Quốc gia đã xin chuyển sang làm cán bộ cao cấp của ngành giáo dục… Theo thông tin tình báo của chúng tôi… bốn năm trước, ông ta đã bí mật bán một bản sao bí mật phần quản lý của ông ta… cho nước láng giềng… Kiếm được một số tiền cực lớn… dù chỉ là 8 điểm cơ bản của đồ án… Quân phản quốc… – Mắt Phương Trinh hiện lên sát khí lạnh lẽo.
– Nếu sợ bị lộ ra ngoài… Tại sao ông ta không hủy chúng đi ? – Thằng Thiên buột miệng hỏi.
– Haizz… Nếu hủy đi… Một ngày bản kẽm bị hư hại… Chúng ta làm sao sản xuất ra được một bản kẽm mới đây ? – Phương Trinh kiên nhẫn giải thích.
– Nhưng anh không cần quá lo lắng… Theo lời anh mô tả… tôi đã đoán ra được thâm ý của ông cụ, cha Ngọc Lan… – Phương Trinh mỉm cười. – Ông ta đã dùng một loại sơn đặc biệt để che đi những điểm quan trong của đồ án trên tường. Loại sơn này dùng để gắn bên trong hộp tiền secure chống bẻ khóa… Nếu có hành động miễn cưỡng, nó sẽ tự phun sơn, dính chặt vào tiền… thứ duy nhất trên đời có thể tẩy rửa nó là Athletic, cồn 99,9 độ. Loại cồn này sản xuất tại Mỹ, nghiêm cấm buôn bán và chúng ta chỉ có một chai duy nhất hiện đang cất giữ tại kho quỹ Ngân hàng Quốc gia.
Thằng Thiên gật gù, vỡ lẽ ra nhiều điều.
– Cha Ngọc Lan đã dự kiến được sức khoẻ bất ổn của mình… Ông ta lên kế hoạch trước những tình huống có thể xảy ra… Và yêu cầu được bàn giao lại bí mật cuối cùng của đồ án… Nhưng ngay trước ngày bàn giao, ông bất ngờ bị đột quỵ và ra đi… Sau khi tìm kiếm thất bại, bí mật đồ án dần chình vào quên lãng… cho đến gần đây… Chuyện Ngọc Lan bị hãm hại tại trường… lại dấy lên một nghi ngờ… vì kẻ thủ ác có liên quan mật thiết với gã Trung…
– Gã Trung đó là chủ mưu hãm hại Ngọc Lan sao ? Nhưng con bé đó đâu biết gì về bí mật đó chứ ?
– Đó cũng là điều chúng tôi nghĩ… Và tiếp tục âm thầm quan sát… Cho đến khi nhân vật mới xuất hiện… Ông Phương… Ông ta bên ngoài là tay sai của Trung… Nhưng thực chất, gã Trung đã đánh giá thấp khả năng và thân phận của ông ta… Lớp vỏ ngụy trang của ông Phương tầng tầng lớp lớp… bên ngoài là giáo viên, bên trong là nhà đầu tư quy hoạch bất động sản… Nhưng cả hai thân phận đó cũng chỉ là vỏ bọc che mắt… Ông ta là gián điệp nước thù địch của chúng ta…
– Cái gì ? – Thằng Thiên muốn nhảy dựng lên.
– Tôi đang nói với anh những thông tin bí mật có tầm ảnh hưởng đến an nguy quốc gia… – Phương Trinh trầm giọng, ánh mắt nghiêm túc loé sáng. – Anh đừng nghĩ chúng ta đang ngăn chặn âm mưu in ấn tiền giả… Vì âm mưu này to lớn và hiểm độc hơn nhiều…
– Nếu có một ngày, ngay cả hệ thống kiểm soát của Ngân hàng cũng không phân biệt được… Thì tiền giả được xem như tiền thật… Dù là vậy… Nhưng xưa nay, tiền giả được in ấn và kiếm lợi bởi những tổ chức mafia đơn độc… cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với kinh tế của một quốc gia…
– Nhưng nếu tiền giả được tài trợ in ấn bởi chính phủ nước thù địch với âm mưu phá hoại kinh tế chúng ta thì sao ? Họ không cần lén lút đưa từng chút xâm nhập thị trường trong nước… Hàng hóa xuất khẩu của chúng ta được chi trả bằng chính tiền họ in… Chúng ta đang nói đến hàng trăm ngàn tỉ mỗi tháng… Kinh tế chúng ta sẽ ra sao sau một năm ? Siêu lạm phát… Trượt giá tiền tệ không thể kiểm soát… Một ổ bánh mì buổi chiều có thể lên giá gấp đôi so với buổi sáng…
Thằng Thiên hít một ngụm không khí, lồng ngực lạnh buốt khó chịu. Nó trước đây chưa bao giờ nghĩ đến cái gì lợi ích, trách nhiệm đối với quốc gia. Nhưng dường như sự việc lần này nó không thể làm ngơ như không biết.
…
Hiền Mai thấy đầu óc mình lâng lâng bay bổng. Hai mắt nặng trĩu mơ màn, chỉ có men rượu tràn ngập trong từng hơi thở. Cô thấy mình được bế xốc lên, nhẹ như bông gòn trên hai cánh tay rắn chắc, cơ thể cô trần truồng co rút trong lồng ngực nở nang ấm áp. Lưng cô chạm xuống nệm giường thật êm ái dễ chịu. Một bàn tay to lớn, nóng hừng hực vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể cô. Một bàn tay khác vòng phía dưới làm lưng cô cong vòng, hai bầu vú ưỡn lên đón nhận những nụ hôn cuồng nhiệt. Hiền Mai vặn người bật rên khẽ:
– Ưm… Thầy ơi…
Trong trí óc Hiền Mai một hình ảnh xưa cũ lùa về. Thầy Phương ôm ghì lấy thân thể trần truồng của cô trên bàn giáo viên. Tà áo dài buông thả đung đưa bên cạnh. Bàn tay ông thật ấm, vuốt bên dưới sống lưng cong oằn, để hai bầu vú mơn mởn đỏ hồng ưỡn lên dâng hiến vào miệng ông. Tay ông xoa nắn, bóp hai bầu vú cô vun lên. Ánh mắt cô đỏ bừng, môi hé mở dồn dập nhìn chiếc lưỡi đó liếm quanh hai núm vú săng cứng. Hiền Mai mê man tê dại, hương tình ái lần đầu nếm trải thật tuyệt diệu, như một liều ma túy vừa sợ hãi vừa khao khát không buông.
– Ôi… Thầy ơi… Yêu em đi…
Dưới ánh trăng lờ mờ hắc vào khung cửa, Hiền Mai trần truồng vặn vẹo ư ử bên dưới thân thể cơ bắp bóng lưỡng của một gã đàn ông. Hắn hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của cô, lưỡi hắn thật nóng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé thơm nồng mùi rượu của cô. Hắn say mê vụt mặt vào hai bầu vú căng tròn của cô. Môi hắn mím chặt, mút mạnh luân phiên lần lượt bên này, đến bên kia. Hiền Mai mê loạn, hai mắt nhắm nghiền, tay ôm ghì lấy mái tóc bù xù của hắn.
Cảm giác ray rứt này thật quen thuộc. Không phải vì được nếm trải nhiều lần, mà chính là một ký ức khó quên luôn tồn tại trong trí nhớ của cô. Không phải sự mềm mại ấm áp của người trí thức học rộng, mà là sự thô ráp, chai sần, nóng bỏng đặc trưng của kẻ lao động tay chân. Một cơn gió mát vờn qua thân thể trần truồng của Hiền Mai. Tán cây trứng cá hiện lên, chập chờn xanh mướt trong tâm trí cô. Cô ưỡn người lên, hai chân mở rộng đón thứ to lớn nóng bỏng bên dưới vào người mình.
– Ưmmm… Ôi…
Hiền Mai bật rên ư ử như một con mèo mớ ngủ. Ngực cô ưỡn lên, cặp đùi thon dài mở rộng đón nhận gã đàn ông lực lưỡng hì hục lấp kín hạ thể cô. Cả chiếc giường rung động, tiếng thở dốc, tiếng da thịt phành phạch liên miên. Hiền Mai nhắm nghiền hai mắt, đầu óc quay cuồng sung sướng. Có lẽ rất lâu, lâu đến nỗi cơn sướng khoái làm đầu óc cô mụ mị. Cơ thể cô lại bị lật sấp xuống, một cánh tay rắn chắc vòng dưới bụng kéo mông cô đưa lên thật cao. Thứ to lớn nóng hổi đó lại tới, chèn cứng âm hộ khít khao của cô.
– Ưmmm…
Hai bàn tay to lớn, thô ráp xoa nắn cặp mông mát rượi căng tròn của Hiền Mai, kéo chúng mở rộng sang hai bên. Một ngón tay vét lấy nước nhờn từ âm hộ của cô, thoa dọc khe mông, day day lên miệng hậu môn nhỏ nhắn. Kẻ đó như rất thích điều này… Hạ thể hắn thúc càng nhanh, ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào.
– Ưmmm… ôi….
Hiền Mai há hốc, hai mắt nhắm chặt, hai bàn tay vô thức bấu chặt lấy gra giường. Thứ gì đó làm cô đau thốn, nhưng lại xen lẫn cảm giác sướng khoái kì lạ. Âm hộ cô tuôn trào mãnh liệt, theo nhịp của dương vật hắn không ngừng thúc vào, chảy dài xuống chân. Hắn không biết mệt mỏi, tiếp tục thúc nhanh… thật nhanh. Hiền Mai dần rũ xuống, hai chân vẫn bị chèn cứng mở rộng, âm hộ nức nở đón nhận những cú thúc miệt mài không ngừng nghỉ. Cô thiếp đi trong cơn đê mê sung sướng.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hiền Mai chợt nghe tiếng rít gào giận dữ. Cô choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc của thầy Phương đang méo mó đỏ bừng vì giận dữ.
– Khốn nạn… Lũ khốn nạn…
Ông bóp nát tấm chăn trong tay, ánh mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Hiền Mai. Cô ấp úng, đầu óc còn mông lung trong men rượu, chợt ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
– Á… Không… Không thể nào…
Hiền Mai há hốc sững sờ. Đối diện với cô là ánh mắt ngạc nhiên, sợ hãi của thằng Hùng. Nó trần truồng, dương vật dựng đứng đỏ bầm nằm ngay trên giường. Hiền Mai bưng kín mặt, cuống cuồng lao xuống giường, chạy ngay vào phòng tắm.
– Đụ mẹ mày… Mày muốn chết…
Ông Phương lao đến, túm tóc thằng con, quất túi bụi vào mặt nó. Thằng Hùng co rúm người, mếu máo thét lên:
– Ba… Đau quá… Con con…
– Tao cho mày chết… Mẹ mày… Đồ con hoang…
– Đánh đi… Đánh chết tôi đi… – Thằng Hùng máu mũi lòng thòng, ánh mắt giận dữ nhìn cha nó. – Tôi không phải là con ông sao ?… Cô ta là cái thá gì chứ ? Không phải chỉ là món đồ chơi ông đem ra trao đổi sao ?
“Bốp”
Một cái tát như trời giáng, thằng Hùng ngã sõng xoài, mép môi tứa máu. Ông Phương túm lấy cổ áo nó, hai mắt long lên sòng sọc, rít lên từng tiếng căm phẫn tột độ:
– Mày… cũng muốn leo lên đầu tao sao ? Mày… cũng muốn tao thuần phục sao ? Mẹ mày… Mày hôm nay chết chắc…
Ông Phương điên cuồng, đấm đá vào thằng con không chút lưu tình. Tiếng chửi rủa la hét của ông Phương, tiếng rên rỉ đau đớn của thằng Hùng và cả âm thanh huỳnh huỵch đấm đá liên tục, vang vào phòng tắm làm Hiền Mai run bắn từng chập. Cô thẫn thờ cọ rữa khắp thân thể mình đến đỏ ửng lên. Lớp lớp xà bông trắng xóa trôi xuống làn da mịn màn bóng mượt của cô. Nhưng cái cô cần không phải là sự sạch sẽ bên ngoài, mà là gột rửa cảm giác tội lỗi còn day dứt âm ỉ bên trong… Hiền Mai run rẩy nghẹn ngào… Đầu óc cô còn lâng lâng cảm giác bay bổng sung sướng của đêm qua… Không thể nào… người đem đến cho cô cảm giác đó không phải là thằng Hùng… Không phải.
“Rầm”
Cánh cửa phòng tắm bật tung. Ông Phương không mảnh vải trên người, hầm hầm bước vào. Hiền Mai co rúm lại, run rẩy dưới vòi sen xối xả.
– Em… Em xin lỗi… Em quả thật say quá… Em không nhớ gì hết… – Hiền Mai nghẹn ngào, nước mắt hòa cùng dòng nước tuôn rơi.
Ông Phương không nói một lời, nhìn hai núm vú xinh xắn của Hiền Mai còn đỏ bừng dấu vết hoang lạc đêm qua. Ông nghiến răng tức giận, nhấn vai cô quỳ xuống sàn. Hiền Mai còn định phân bua, miệng cô liền vị lấp kín bởi dương vật ông. Không nhẹ nhàng như mọi ngày, tay ông bấu chặt mái tóc cô, thúc dương vật thật sâu, thật mạnh. Hiền Mai nấc lên từng tiếng, kềm nén cơn nôn mửa dâng trào. Cô nhắm chặt hai mắt, đôi môi đỏ hồng cố ngậm kín lấy dương vật đang cương cứng trên trong miệng.
– Ai cũng có một ham muốn tình dục thầm kín nào đó… – Ông gằng từng tiếng thật chậm. – Em nói… tôi có nên tin em nữa không ?
Hiền Mai giật bắn mình. Câu nói của ông như một tiếng sét oanh tạc trong đầu cô. Từng chữ trong câu nói đó, Hiền Mai chưa bao giờ quên. Câu nói của thằng Thiên đã thuyết phục cô buông thả lao vào cuộc chơi hoang dại ngày hôm đó dưới tán cây trứng cá. Ông Phương vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, dương vật vẫn ra vào đều đều trong đôi môi đỏ mọng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe sợ hãi của Hiền Mai.
– Nếu đó là đòi hỏi thể xác của em… Tôi sẽ giúp em khai thác nó hiệu quả nhất…
– Ahh…
Ông Phương gầm lên, hai tay giữ chặt mái tóc Hiền Mai, kéo ghì mặt cô sát vào hạ thể. Hiền Mai bám lấy đùi ông, cổ họng cô xộc lên mùi tanh nồng khó chịu. Hai mắt cô nhắm lại như chấp nhận chặng đường khó khăn sắp tới.
…
1 năm có 365 ngày, vậy 1 ngày có bao nhiêu năm (đến bây giờ khoa học vẫn chưa giải thích được). ????
Là đàn ông phải có chỗ đứng và cứng chổ đó
Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng vì kẻ lười biếng thì có đi bộ bao giờ, nhìn kỹ thì sẽ thấy rất nhiều vết bánh xe của họ để lại. ???
Tương lai thuộc về những ai tin tưởng vào cái đẹp của ước mơ ??