Nữ diễn viên – Phần 6
Phần 6
Ninh ngồi bần thần bên bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay anh cầm chiếc điện thoại như cầm một cục than nóng đỏ, những ngón tay liên tục xoay vần không yên trên nó. Ninh phân vân, có nên nói cho Tâm nghe chân tướng mọi chuyện không, hay là để nó chìm vào quên lãng. Dù sao Tâm cũng không thật sự bị cưỡng đoạt. Mà nói ra thì sao chứ, nàng cũng không làm gì được bọn chúng. Hoàn toàn chỉ là nói miệng, không có bất cứ chứng cứ gì.
“Mình có can đảm đứng ra làm chứng không”.
Ninh chợt nhớ đến những vết thương đau nhức trên người mình, anh rùng mình sợ hãi.
“Từ lúc nào mày trở nên hèn nhát như vậy chứ!” – Ninh tự hỏi.
Từ nhỏ, sinh ra với thân hình thua sút bạn bè đến thảm thương, Ninh đã học được cách tự bảo vệ mình tốt nhất đó là tránh né mọi phiền phức.
Ngày hôm đó là đầu tiên, anh dám đứng ra bảo vệ người khác, vì đó là Tâm. Đơn giản vì nàng trong mắt là hiện thân của sự thuần khiết thánh thiện, không được xâm phạm.
Mắt anh chợt sáng lên, đôi môi mím lại kiên định. Anh phải nói, dù có chuyện gì xảy ra. Anh có thể là con rùa nhút nhát trong mắt của tất cả mọi người trên thế gian này, nhưng anh phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt nàng.
Ninh bấm điện thoại gọi cho Tâm.
Dòng xe đông nghịt chen chút nhau ngang dọc trên đường, tràn lên cả lề đường. Tâm đeo cặp mắt kính đen để che đôi mắt sưng đỏ của mình. Nàng đưa tay lên vẫy chiếc taxi trắng đang chậm chậm đến gần.
Tâm mặc một chiếc đầm màu hồng cánh sen cổ rộng ngắn đến giữa đùi, khoe rõ đôi chân thon dài, vòng eo gọn gàng và vòng ngực tiêu chuẩn căng tròn của nàng.
Tay Tâm hững hờ cầm chiếc ví da màu hồng. Chiếc ví này đã lâu lắm Tâm không dùng tới, kể từ lúc anh tặng nàng chiếc ví xanh tím nay đã sờn góc. Chiếc điện thoại nhỏ của Tâm đổ chuông liên tục bên trong ví. Nàng không hề hay biết.
Cú điện thoại có thể cảnh tỉnh Tâm quay đầu, rời xa con đường lầm lỡ, cứ như thế bị âm thanh ồn ào của dòng xe vô tình át đi.
– Quán Huyền Thoại, Trần Cao Vân.
Tâm lạnh lùng nói với người lái xe, rồi tựa lưng vào băng ghế, ánh mắt hướng ra đường, vô cảm.
…
Thành thấy choáng váng, đầu anh đau như búa bổ. Tay anh đặt lên trán day day, hàng lông mày nhăn lại.
– Giờ mới tỉnh lại ah? Anh đau đầu lắm không? – Chợt giọng phụ nữ vang lên bên cạnh anh.
– Ahhhh…
Thành hoảng hốt nhảy xuống giường, hai tay che lấy dương vật mình.
– Cô.. Cô là ai? Tại sao cô ở đây ! – Thành lắp bắp.
– Dữ hông? Dày vò người ta cả đêm. Bây giờ mới hỏi em là ai? – Hồng trêu chọc Thành, nàng thích dáng vẻ lúng túng của cậu.
Nàng nhìn cơ thể nở nang, săn chắc của Thành với ánh mắt thèm thuồng. Đêm qua, nàng đã đạt cực khoái hai lần với anh, dù anh vô thức miên man. Dù Hồng không nhớ đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, nhưng chưa có ai làm nàng hưng phấn như vậy. Sau khi thỏa mãn trên người anh, Hồng luyến tiếc, dù vẫn nhớ lời Mạnh, nhưng vẫn cố tình ở lại suốt đêm.
– Cô nói bậy! Tại sao tôi ở đây? – Anh nhìn quanh mình, mới ý thức ra mình không ở nhà.
– Em là món quà của bạn anh tặng tối qua. Nghe nói ngày mốt cưới vợ hen, tiếc quá. Nhưng không sao, anh liên lạc em lúc nào cũng được mà. Hoàn toàn miễn phí. – Mắt Hồng liếc liếc lẳng lơ.
Hồng vừa nói, vừa bước xuống giường đi về phía Thành, cơ thể cô thành thục căng tròn bóng loáng, khêu gợi. Thành lùi người lại, anh lúng túng thật sự. Trước đến nay, anh chỉ biết đến cơ thể Tâm, mà giờ phải đối mặt với một người phụ nữ bạo dạng, chủ động khiêu khích mình.
– Cô dừng lại ngay… – Anh la lên.
– Sao vậy? Em không hấp dẫn sao? So sánh với vợ sắp cưới anh thế nào? – Hồng nói.
Vợ sắp cưới, món quà bạn tặng, có gì đó lóe lên trong đầu Thành, anh cảm thấy tỉnh táo hẳn, dường như mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay đều do sắp đặt.
Hồng tiến sát bên, hai đầu vú nàng cọ sát vào ngực anh. Thành không lùi lại nữa, anh đang suy tính kế hoạch của mình, đầu mối duy nhất có thể là cô gái trước mặt.
– Tưởng gì, làm anh hết hồn, nảy giờ anh cứ tưởng đang ngủ ở nhà. Gấu ở nhà dữ lắm. Nó mà bắt gặp anh và em thế này, nó xé xác anh ngay. – Tay Thành vuốt ve lưng cô ta.
– Hi Hi.. – Hồng cười khúch khích, ngón tay nàng đang vẽ nghịch tròn tròn trên ngực anh.
– Giờ không phải ở nhà, yên tâm rồi đúng không? Mình làm tình lần nữa đi. Em không tính tiền anh đâu. – Hồng hơi cúi người xuống, lưỡi nàng đánh vòng vòng núm vú của anh.
– Ahh.. Được chứ! Nhưng anh nghỉ chút đã. Đầu anh nhức quá.
Thành lùi người ngồi xuống giường. Hồng đứng phía trước anh, hai chân dang rộng ra, leo lên ngồi hẳn trên hai đùi anh. Dương vật anh cảm nhận hơi nóng ấm và nhám nhám lông của âm hộ nàng. Tay Hồng đưa lên massage đầu cho anh, bộ ngực nàng cố tình đung đưa trước mặt anh. Thành hít thở thật sâu, nhắm mắt lại như đang thưởng thức diệu thủ massage của Hồng. Nhưng thật ra anh muốn tâm trạng mình bình tĩnh lại, anh đã có lỗi với Tâm đêm qua dù anh hoàn toàn bị động, anh dứt khoát không phản bội nàng nữa.
– Em tên gì? – Anh bắt đầu khai thác.
– Em tên Hồng. – Cô rất vui vì anh hỏi mình.
– Nghe em nói chuyện dường như..
– Phải, em ngủ với đàn ông lấy tiền, trước đây thôi.. Bây giờ em có một quán cafe nhỏ trên đường Lê Hồng Phong. – Hồng không hề giấu diếm quá khứ của mình.
– Nhưng.. Lần này em cũng lấy tiền bạn anh.. – Thành nói.
– Mà em không đòi hỏi đâu. Tại anh Mạnh cứ nhét tiền cho em. Tại ảnh là khách quen của em, chứ người khác em cũng không đến đâu.. Và tại anh đẹp trai quá đó… – Hồng cúi xuống hôn lên môi anh.
Thành không phản kháng. Mạnh, một cái tên, dù anh không biết người này. Cũng là một manh mối.
– Anh nhậu với mấy đứa lận mà. Sao có mỗi thằng Mạnh đưa anh qua đây vậy? – anh cố moi thêm thông tin.
– Đúng rồi, có một anh nữa hơi đậm đậm người, mặt rổ. Hình như là.. Hình như là.. Phước. Đúng rồi, em nghe anh mạnh gọi ảnh là Phước. – Hồng ráng nhớ.
– Ah, có thằng Phước nữa sao. Thằng khốn nạn đá gà chết. Tới trễ mà cứ ép anh uống. Hại anh gục tại bàn. – Thành thầm phục mình đóng kịch khéo.
Vậy là trong tay anh có hai cái tên, Mạnh và Phước. Anh không quen người nào tên Mạnh, Phước thì có một đứa bạn, đã đi định cư nước ngoài. Tụi nó có dùng tên giả không nhỉ? Anh suy nghĩ.
Hồng đưa tay xuống, lấy đầu dương vật cọ cọ vào cửa mình cô. Âm hộ Hồng đã ẩm ướt, ngồi trước anh chàng này, nàng cảm thấy rạo rực khó tả. Mặt Thành đỏ hồng lên, anh không bối rối, nhận ra dương vật mình đang cương lên. Anh muốn đứng phắt lên, xô cô nàng này ra. Nhưng làm như vậy anh sẽ mất đi đầu mối này vĩnh viễn, linh tính báo cho anh biết những sự kiện dồn dập xảy ra gần đây, đều có sắp đặt, nhằm đẩy tình cảm của anh và Tâm đến bên bờ vực thẳm. Anh muốn biết Mạnh và Phước là ai?
– Anh chợt nhớ ra phải đi đưa thiệp cưới, còn sót vài cái cuối chưa đưa. Bữa khác anh đến thăm em được không? – Thành nói.
– Ừ, nhưng cho em một lần nữa thôi. Nhanh thôi mà! Nó đang thích em nè. – Mắt Hồng lim dim, mơ màn.
– Anh không thích gấp gáp như vậy. Lần sau anh sẽ trốn vợ cả ngày đến với em nhé. – Thành hứa bừa, anh không biết nói gì hơn.
– Thôi được rồi. Nhưng anh phải cho em số điện thoại. Em hứa sẽ không quấy phá gia đình anh. Em rất biết điều, anh yên tâm. – Hồng nói.
Thành đang định lấy số cô, nhưng anh vẫn hơi ngại việc cho số thật của mình. Anh đang suy nghĩ thì Hồng đã đi đến bên đống quần áo của anh. Cô dễ dàng tìm thấy điện thoại anh trong túi quần anh. Tối qua, anh quá tức giận Tâm, đã tắt điện thoại. Hồng bật điện thoại anh lên, bấm số của nàng vào, nhá qua máy mình.
Hồng cầm điện thoại nàng trên tay, tủm tỉm cười nhìn Thành luốn cuống mặt quần áo. Chợt nàng nhíu mày, mắt nàng nhìn dãy số trên màn hình, như nhớ lại việc gì.
– Anh tên gì? Để em lưu vào máy! – Hồng hỏi.
– Anh là Ba.. Gọi anh là Ba cũng được. – Thành nói trại tên anh ra.
– Không phải thêm chữ c, dấu á sắc nữa a! Anh Thành. – Hồng tủm tỉm cười, nhưng mắt nàng hơi buồn.
Thành quay phắt lại, nhìn Hồng.
– Sao em biết tên anh ?
Anh chợt nghĩ mình hỏi ngớ ngẩn, người ta trong tối, mình ngoài sáng, người ta rắp tâm hại mình, mà ngay cả tên mình cũng không biết sao, cô gái này biết kể cũng không lạ.
– Em không những biết tên anh. Mà còn biết email của anh nữa kia. – Hồng bĩu môi.
– Email.. Email? – Thành ngớ người.
– thanh***@gmail.com không phải sao?
– Em.. Ha ha.. Thì ra em đúng là người gọi anh hồi sáng.- Hai mắt Thành lóe sáng.
Bây giờ anh đã liên kết được mắt xích bị thiếu giữa hai sự kiện của nàng và anh. Đây không đơn thuần là sỉ nhục hay hạ thấp danh dự người khác, mà đúng hơn đây là kế hoạch chia rẽ tình cảm của hai người. Mạnh và Phước, thế còn Ninh? Ninh là ai trong hai người này, hay là kẻ thứ ba. Anh bắt đầu nghi ngờ về tính xác thực của tấm hình, người đó có thể đúng là nàng, nhưng không phải như anh nghĩ, có khi nàng cũng giống anh, đều bị hại.
– Vậy là rõ rồi! Thằng Mạnh hay lắm. Mày chơi anh rất đau. Hay.. – Thành cười nghiêng ngã, lời nói anh nửa đùa nửa thật.
– Hai thằng khốn nạn đó dám gửi hình lăng nhăng của anh cho vợ anh. Chút nữa là hủy luôn cái đám cưới rồi. – Thành làm ra vẻ khổ sở, vò đầu bứt tai.
– Trời, tưởng chuyện gì. Đàn ông mấy anh ai không vậy. Cũng có gì lớn lao đâu, anh tìm email của bồ hắn, gửi lại. – Hồng thở ra nhẹ nhõm.
– Đúng, hay đó. Mà này, anh hỏi thật, tối qua khi anh và em… Thằng Mạnh và Phước vẫn đứng trong phòng ah? – Thành biết mục đích của chúng dĩ nhiên không phải là chiêu đãi anh.
– Có, xem một lát rồi đi. Em còn không ngại, anh mắc cỡ ah? – Hồng che miệng cười.
– Trời, làm gì có! Anh sợ tụi nó lại chụp hình, quay phim rồi chơi anh tiếp thôi! Hừ Hừ.. Nếu.. – Thành thật sự đang rất giận dữ.
– Không có đâu. Anh yên tâm. Em làm nghề này, kị nhất chuyện đó. Đánh đỉ chín phương, chừa một phương lấy chồng, mà anh. – Hồng ngắt ngang lời anh.
– Em nói vậy thì anh yên tâm. Nhưng em đừng nói chuyện này với hai thằng đó, để anh về tính kế chơi lại. Được không? – Thành nói.
Anh muốn hai gã đó nghĩ anh vẫn nằm trong kế hoạch của bọn chúng.
– Được chứ. Nhưng em được gì nào? – Hòng bỉu môi.
Thành rút bóp, định rút bóp cho Hồng vài tờ bạc lớn nhất trong bóp mình, nhưng anh chưa kịp rút ra, nàng đã dẫy nảy, dứt khoát từ chối.
– Em không cần tiền của anh. Mấy gã khác muốn ngủ với em phải tốn tiền, còn anh thì miễn phí. Anh chỉ cần hứa qua thăm em thôi. Nhớ đó.
Thành đi ra khỏi khách sạn mà lòng ngổn ngang.
Anh đã cố gắng kiềm nén lòng mình không hỏi Hồng số điện thoại của Mạnh, anh sợ mình quá vội vàng cô ta sẽ nghi ngờ. Hiện giờ gặp mặt tụi đó càng dễ đánh động hơn, anh cần tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, biết rõ gốc gác của kẻ thù trước khi có hành động phản kháng.
Anh cảm thấy mình thật hèn nhát, lẩn tránh sự thật hai ngày qua, nếu anh thẳng thắng đem ra hỏi Tâm, có khi mọi chuyện đã giải quyết xong, tình cảm của hai đứa cũng không bị đe dọa như vậy.
Thành chợt nhớ tới khả năng anh bị chụp hình tối qua. Dĩ nhiên anh không hoàn toàn tin lời Hồng nói, có thể bản thân cô ta cũng không biết. Anh không dám nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi nó đến tay Tâm.
Hộp mail của nàng. Giữa anh và nàng không có gì bí mật, đôi khi anh bận, anh vẫn nhờ nàng trả lời mail của mình. Anh cần xóa đi những hình ảnh tai hại đó.
Thành rú ga lao nhanh về nhà.
– Không khéo mày dọn cỗ cho thằng khác ăn đó! Cứ làm ra vẻ thông minh lắm! – Phước nói.
– Mày nói gì? Đụ mẹ, nếu vậy thì chỉ có trách Mạnh Khổng Minh tao đi chung với một thằng ngu, nên bị vận may xa lánh thôi! – Mạnh trừng mắt.
– Mày nói cái gì! Đụ mẹ, mày liệu hồn…
Chợt Mạnh đưa tay lên, ngăn Phước đang chuẩn bị phát tác. Ngón tay hắn chỉ ra ngoài cửa sổ quán cafe, Phước nhìn theo.
Một chiếc taxi trắng trờ tới. Cánh cửa sau bật mở. Một đôi chân thon dài trắng muốt bước xuống, mép váy vén lên thật cao, một mảnh khuất tối giữa hai đùi hình tam giác như thấy như không. Tiếng nói cười xôn xao trong quán cafe chợt im bặt. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn ra phía ngoài.
– Mày biến gấp. – Mạnh quay qua Phước gằn giọng.
Phước chần chừ nhìn ra cửa, nhưng vẫn ngồi yên.
– Đụ mẹ, nên nhớ giao ước của mình. Đây là kế hoạch của tao. Mày còn chần chừ là hư bột hư đường hết. Cút ngay cho tao. – Mắt Mạnh long lên sòng sọc.
Phước mím môi, mắt trừng trừng căm tức, đứng lên đi sâu vào trong, không quên cầm theo ly nước của mình. Hắn lựa một chiếc bàn trống, khuất sau chậu cây Bạch mã, ngồi xuống.
Tâm bước vào quán, bộ váy hồng ôm gọn phô diễn từng đường cong cơ thể, đôi chân dài miên man và gương mặt xinh đẹp thánh thiện của nàng, làm đám đàn ông trong quán xôn xao bàn tán.
– Em đẹp quá. Vậy mà anh cứ tưởng em không tới chứ? – Mạnh đứng lên kéo ghế cho Tâm, môi hắn nở một nụ cười đắc thắng.
– Em uống gì cũng được. – Tâm thật sự chẳng quan tâm tới điều gì.
Ba mươi phút trôi qua. Ly nước trước mặt nàng còn y nguyên. Mạnh nói rất nhiều, về tình yêu và lý tưởng sống, về định hướng tương lai nghề nghiệp và cả tình cảm của hắn dành cho nàng… Tâm không nói gì, lòng nàng còn rỉ máu chưa dứt vì vết thương mang tên anh. Nàng không biết mình ngồi đây làm gì ở đây? Người con trai trước mặt không ngừng ve vãn nàng, nhưng nàng không hề có bất cứ cảm xúc nào với anh ta. Nhưng giây phút này, lòng tin nàng vừa sụp đổ vì anh, Tâm muốn chứng minh rằng mình vẫn đẹp, xung quanh nàng vẫn còn rất nhiều người khao khát thèm muốn nàng.
– Anh có ý kiến thế này. Mình lên lầu xem phim đi. Ở đây có phòng chiếu phim HD, âm thanh không kém ngoài rạp đâu. Hay lắm. – Mạnh hồi hộp chờ đợi.
Tâm thoáng nhíu mày. Tuy Thành là con trai đầu tiên và duy nhất của Tâm, nhưng nàng hoàn toàn hiểu các chiêu trò của các chàng trai. Họ luôn muốn khám phá thân thể bạn gái, dù chưa chắc chui được vào váy, nhưng đụng chạm hôn hít vào một số bộ phận khác vẫn làm họ thỏa mãn như khoanh vùng lãnh địa của mình.
Tâm gật đầu. Mạnh mừng húm, vẫy tay kêu người phục vụ đến, nói nhỏ nhỏ gì đấy.
– Dạ, em mời anh chị lên lầu.
Căn phòng nhỏ tại lầu hai. Bên trong là một màn chiếu loại 300 inch, tường gai cách âm, sàn gỗ, một chiếc bàn thấp và bốn năm chiếc nệm lót ngồi. Mạnh khẽ dặn dò người phụ vụ, anh ta gật gật đầu liên tục, lén liếc nhìn Tâm, rồi đi ra ngoài.
Năm phút sau, người phục vụ mang vào một chai rượu Hennessy và một đĩa trái cây lớn. Anh ta lịch sự cúi chào rồi đi ra ngoài, tay anh ta cố tình bấm chốt cửa bên trong, rồi đóng lại sau lưng mình.
Đèn phòng tự động tối xuống. Màn hình bật sáng. Blue Lagoon – Eo biển xanh, tựa đề phim nghe thật tình cảm, lãng mạn.
– Mời em. – Mạnh đẩy sang nàng một ly rượu màu vàng óng.
Tâm thoáng chần chừ một giây, rồi nhận lấy uống cạn một hơi. Hơi nóng của rượu bốc lên, mặt nàng nóng bừng, bụng Tâm hơi rục rịch vì từ tối hôm qua đến giờ nàng không ăn gì.
Trên màn hình, một đôi nam nữ nắm tay nhau dạo trên bờ biển xanh mát. Họ còn rất trẻ, cơ thể thon dài săn chắc rám nắng chỉ che đậy phần giữa hai chân. Họ chơi đùa với nhau, bơi lội trong biển hoàn toàn trần truồng, tự nhiên như vừa được sinh ra trên đời.
– Ly nữa nhé Tâm. – Mạnh nói khẽ bên tai nàng, anh ta tiến sát bên lúc nào nàng cũng không biết.
Tâm không từ chối. Ly rượu này dường như dễ uống hơn nhiều. Cơ thể Tâm lâng lâng, dễ chịu.
– Anh yêu em lắm. Em biết không? – Mạnh thì thào bên tai nàng, hơi thở nóng hừng hực của hắn làm nàng nhột nhạt.
Tâm không hiểu sao nàng không đẩy hắn ra. Tâm trạng nàng day dứt, khó chịu, nữa áy náy, nữa hả hê vì nàng đang trả thù anh.
Môi hắn hôn nhẹ lên vành tai đỏ hồng của Tâm, rồi dừng lại chờ đợi phản ứng của nàng. Mạnh mừng rỡ nhận ra Tâm không chống đối mình. Hắn nhẹ nhàng hôn lên má nàng, tay hắn vòng qua eo Tâm, kéo nàng sát vào người mình. Tâm thoáng nhăn mặt khó chịu khi môi hắn chạm vào môi nàng. Lý trí nàng đang tranh đấu quyết liệt, nàng không hề có cảm xúc gì với Mạnh, nhưng nhớ đến anh, Tâm lại đau đớn như rỉ máu.
“Anh không yêu nàng nữa sao?”
“Anh còn nhớ lời thề hẹn của hai đứa không?”
“Anh tàn nhẫn lắm.”
Nếu anh đã không là độc chiếm của riêng nàng, lý do gì nàng lại là sở hữu của riêng anh.
Lưỡi Mạnh cuối cùng cũng xâm nhập được vào miệng Tâm. Nàng như thông suốt điều gì, bắt đầu đáp trả hắn.
Tâm nhắm chặt hai mắt, cơ thể nàng run rẩy vì cơn đau nhói trong lòng. Nàng đang cố xoa dịu vết thương lòng của mình bằng cách đón nhận một người khác.
Hắn vuốt ve ngực nàng ngoài lớp áo váy, cảm giác thật nhột nhạt khó chịu. Dây kéo váy của nàng bị kéo xuống, hai dây áo tuột khỏi hai vai. Bộ ngực căng tròn của nàng phập phồng như chực thoát ra khỏi chiếc áo ngực bó chặt.
Mạnh lâng lâng sung sướng, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bầu vú căng phồng trắng mịn của Tâm. Tay hắn vuốt ve lưng nàng rồi chậm chậm mở khóa nịt ngực của Tâm. Nàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận hơi thở nóng của Mạnh đang sát làn da ngực của mình. Áo ngực nàng chợt lỏng ra, Tâm giật mình hoảng hốt, tay nàng toan đưa lên che lại. Thì tay Mạnh đã mạnh mẽ kềm chặt hai bàn tay Tâm, miệng hắn tham lam mút lấy chiếc núm vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng.
– Ưm.. Đừng anh… Không được.. Dừng lại đi mà…
Tâm cố rụt người lại, nhưng miệng hắn như dán keo vào ngực nàng không rời, lưỡi hắn đánh điên cuồng lên chiếc núm vú của nàng. Tâm gồng cứng người, cảm giác nhột nhạt tới cực điểm.
– Em đẹp lắm. Cho anh âu yếm em chút thôi. Năm phút thôi. Sẽ không hơn. Anh xin em đó. – Mạnh thì thào như đang nói chuyện với chiếc núm vú của nàng trong miệng.
Hai tay Tâm chợt buông lỏng. Nàng không biết tại sao mình chấp nhận đề nghị của hắn. Dường như năm phút buông thả cũng chưa là gì so với anh ân ái cả đêm với người kia.
Mạnh nhẹ nhàng đỡ nàng tựa lưng vào tường, hắn nhẹ nhàng dùng tay mơn trớn hai bầu vú, miệng mút say mê hai chiếc núm vú xinh đẹp của Tâm. Lâu lâu mắt hắn nhìn lên quan sát biểu hiện của Tâm, mắt hắn ánh lên sự đắc ý mỹ mãn.
Hai má Tâm đỏ hồng, mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp. Ngoài anh ra, lần với chú Thuận tâm trí nàng không tỉnh táo, vậy thì đây là lần đầu tiên nàng chủ động gần gũi một người đàn ông khác.
Cảm giác rạo rực trong cơ thể Tâm nàng ôm khẽ đầu của Mạnh vào ngực mình.
Bàn tay hắn nóng hừng hực luồn vào váy, vuốt ve phần đùi non mịn màn của Tâm. Rồi vội vã xâm chiếm vùng da thịt mềm mại ấm áp giữa hai đùi nàng, qua lớp quần lót.
Qua lớp quần lót mỏng tanh, ngón tay của Mạnh truyền đến cảm giác mềm mại ẩm ướt. Hắn tách hai chân nàng ra, ngón tay khẽ luồn vào mép quần, miếc dọc mép âm hộ Tâm.
– Ưm… – Tâm bật lên tiếng rên khẽ.
– Ưm… Dừng lại đi anh… Không được. Em không muốn… –
Tâm yếu ớt đẩy tay Mạnh ra. Nhưng hắn như không nghe nàng. Ngón tay hắn khẽ tách hai mép âm hộ nàng ra, luồn nhẹ vào người nàng.
– Ah… Ưm.. Đừng mà… Dừng lại…
Tâm cố khép hai chân lại, nhưng ngón tay hắn làm hạ thể nàng rạo rực khao khát.
– Ưm… Ưm… Ư…
Tâm đờ đẫn, hai chân mở rộng dần, âm hộ nàng nhòe nhoẹt nước nhờn phát ra tiếng nhóp nhép mỗi lúc một nhanh theo nhịp của tay Mạnh. Tay Mạnh luồn vào kéo chiếc quần lót ướt đẫm của nàng xuống. Hắn đứng dậy cởi áo sơmi của mình quăng một bên, tay rút bóp ném lên bàn, rồi đưa lên cởi sợi dây nịt, mắt đắc ý nhìn xuống tác phẩm của mình. Tâm nhắm nghiền hai mắt, hai chân vô lực mở rộng.
– Reng.. Reng… Reng…
Chợt điện thoại Mạnh reo vang. Hắn nhìn xuống, nghiến răng trèo trẹo. Tâm choàng tỉnh, hoảng hốt bật dậy, nàng kéo váy mình xuống, hai tay che ngực.
– Em đừng lo. Không có gì đâu. Anh ra ngoài chút. Lát vào anh sẽ làm cho em sung sướng nhất từ trước tới giờ.
Mạnh nói nhỏ vào tai nàng, tay hắn luyến tiếc sờ nhẹ một bên ngực Tâm. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa chưa kịp khép sau lưng hắn, Tâm đã nghe được giọng hắn bực tức hét lên trong điện thoại.
– Đụ mẹ, gọi cái gì? Mày muốn mất phần luôn hả..?
Cánh cửa đóng lại, âm thanh của hắn nghe không rõ ràng nữa.
….
Thành đi tới đi lui trên phòng, bộ dáng lo lắng, bồn chồn.
Anh vừa mở hộp mail của Tâm lên. Lo lắng của anh đã thành hiện thực. Tâm đã xem qua hình ảnh của anh và cô gái đó.
Anh gọi cho nàng liên tục, nhưng Tâm không nhấc máy. Anh muốn điên, đầu tóc rối bù vì hai bàn tay liên tục vò nắm.
Anh phải làm sao? Biết đi đâu tìm nàng đây? Nàng có làm điều gì dại dột không? Linh tính báo cho Thành một sự bất an mãnh liệt hơn bao giờ hết.
…
Tâm bần thần nhìn lên màn hình TV. Nàng không biết mình vừa làm việc gì? Nàng đang chờ Mạnh vào để làm tình sao?
Đột nhiên Tâm nghe tiếng e e như chiếc điện thoại nàng run lên trong ví. Nàng hay chọn chế độ run vì tiếng chuông điện thoại không phải thích hợp cho mọi trường hợp. Nàng đưa tay mở ví ra, rút lấy chiếc điện thoại. Mười ba cuộc gọi nhỡ của Ninh và anh, một tin nhắn mới. Tâm mím môi, quyết định không gọi lại cho anh. Nàng mở tin nhắn lên.
“Tâm ơi! Chính là Mạnh và Phước cho thuốc kích thích muốn hãm hại em nhưng anh đã ngăn lại kịp, đánh anh hôm qua cũng là tụi nó. Em nên cẩn thận.”
Tâm bừng tỉnh. Vậy mà nàng đã trách lầm anh đánh Ninh. Vậy… Hình ảnh anh và người kia thì sao? Tâm nhíu chặt hàng lông mày, cố nhớ lại. Hình chụp rất rõ, người chụp phải đứng ở cự ly rất gần, có thể nói là kế bên mới chụp ra tấm hình như vậy. Anh lại nhắm mắt, đầu nghiêng một bên, anh không tỉnh táo sao? Tại sao hình ảnh đó là cố tình chuyển cho nàng? Để nàng đau khổ? Giận ạnh. Rồi sao nữa?
Tâm nhìn xuống cơ thể đỏ bừng của mình, hai núm vú còn ướt đẫm nước miếng của Mạnh, âm hộ nàng nhòe nhoẹt nước nhờn. Không phải tất cả mọi chuyện để kéo nàng đến kết quả này sao?
Tâm rùng mình.
Mắt nàng chợt lóe lên một ý nghĩ trả đũa táo bạo. Nàng vùng dậy chạy sang chiếc bóp của Mạnh để trên bàn. Nàng lục lọi thật nhanh trong đó, mắt không ngừng nhìn về phía cửa. Đôi mắt Tâm chợt sáng lên. Trong ngăn kéo nhỏ có một túi nilon trong suốt, bên trong có chứa chất bột màu trắng. Tâm cẩn thận để chiếc bóp xuống bàn vị trí cũ. Tay nàng run rẩy, mũi nín thở mở miệng túi nilon ra. Nàng cho vào ly rượu của Mạnh. Chất bột trắng đó tan thật nhanh chỉ vài lần sủi bọt là mất tăm, không để lại bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
Cánh cửa bật mở, Mạnh bước vào. Mặt mũi đỏ bừng, mũi thở phì phò tức giận. Hắn dập cánh cửa sau lưng thật mạnh như cố tình vỗ vào mặt ai đó.
Mạnh hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Hắn ngồi xuống ôm lấy cơ thể của Tâm.
– Có chờ anh lâu không cưng. Mình hâm nóng lại nhé. – Mạnh thì thào bên tai nàng.
Tay hắn lại mò vào áo nàng mân mê hai bầu vú săn cứng của nàng. Môi hắn lại tiếp tục hôn núm vú nàng, cố tình dùng răng nhay nhay đầu vú làm Tâm nhấp nhỏm, rạo rực.
– Uống rượu đi anh. – Tâm nói nhỏ.
– Được… – Mạnh đáp ứng ngay.
Miệng hắn vẫn không rời hai vú Tâm, tay đưa ra sau lưng, với với lên bàn. Tay hắn lại vô tình lấy phải chiếc ly mà Tâm vừa uống khi nảy. Hắn đưa cho Tâm.
– Anh không uống ah? – Tâm nhắc khéo.
– Không, anh uống chung với em. Sẽ ngon hơn. – Mạnh cười cười, tay hắn nâng ly rượu lên cho Tâm.
Nàng không từ chối dù gì ly rượu này không có thuốc. Tâm vừa uống một ngụm đầy thì Mạnh chồm lên, áp môi vào miệng nàng hút ra gần phân nữa, rồi khoái trá nuốt hết.
Hắn lại vục mặt xuống giữa hai chân nàng. Tâm ú ớ, cố đẩy đầu hắn ra. Miệng hắn tham lam ngậm trọn cả hai mép âm hộ mọng nước của Tâm. Lưỡi hắn quét đánh nhanh lên mồng đốc của nàng.
– Ưm.. Ưm.. Đừng đừng anh.. Em ..
Tâm há hốc cả miệng, hai chân nàng nhũng ra, mở rộng cho miệng hắn khai phá âm hộ mình. Nàng cắn lấy đầu lưỡi nàng để lấy lại tỉnh táo, nhưng cảm giác ray rứt tê dại cứ bao lấy hạ thể nàng.
– Anh ơi.. Em muốn… uống rượu.. – Tâm thì thào trong hơi thở dốc.
Mạnh không để ý đến lời nói của nàng. Hai tay hắn ôm lấy vòng lấy cặp đùi nàng ghì sát vào mình. Miệng hắn liếm mút âm hộ nàng như say mê. Hai mắt Tâm muốn dại đi.
– Ưm…
Nàng biết nếu mình không thoát đi lúc này, thì sẽ không còn đường lui nữa. Dù căm thù hắn thế nào, nàng cũng phải thừa nhận Mạnh thật điêu luyện với chiếc lưỡi của hắn. Cơ thể nàng đang phản ứng cuồng nhiệt, âm hộ tuôn tràn vãi ra sàn gỗ, đôi lần nàng muốn buông xuôi để tận hưởng trọn vẹn cảm giác như lên thiêng đường này.
Tay Tâm run rẩy, vương ra với lấy ly rượu trên bàn. Ly rượu có thuốc kích thích. Nàng nâng đầu hắn lên. Mặt hắn nhòe nhoẹt, bóng lưỡng nước nhờn, nhìn nàng mỉm cười.
Nàng đưa ly rượu vào tay hắn. Hắn như vô tình đặt lại lên bàn, rồi đứng phắt lên cởi quần ra ném bên cạnh. Dương vật hắn bung ra thật dài, cương cứng, bóng lưỡng, ngay sát mặt nàng.
Mạnh nhấc ly rượu lên cầm trên tay, hắn đưa dương vật đến trước mặt Tâm. Tâm hơi nhíu mày nhìn lên hắn, tay hắn xoay xoay ly rượu như chờ đợi. Nàng cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi, miệng mở ra mút lấy dương vật hắn.
– Ah.. Em tuyệt quá Tâm ơi..
Tiếng rên rỉ của hắn làm mặt nàng đỏ bừng lên. Mắt nàng liếc lên, ly rượu trong tay hắn vơi đi gần nửa. Tâm mừng rỡ. Nàng cố mút hết dương vật hắn vào miệng mình. Dương vật hắn nhỏ hơn nhưng dài gần tương đương của anh.
Hắn cúi xuống, bế thốc Tâm lên, đặt nàng lên bàn, mở rộng hai chân nàng ra. Dưới ánh đèn vàng duy nhất trong phòng, cơ thể nàng đỏ hồng, hai núm vú săn cứng, mép âm hộ căng lên mọng nước, hé mở mời gọi.
Mạnh mỉm cưởi đắc ý, hắn ngửa cổ hớp hết ly rượu trong tay, rồi quỳ xuống giữa hai chân Tâm.
– Em cần đi vệ sinh một lát.- Tâm bật dậy.
Mạnh mỉm cười, hắn cúi xuống hôn nàng. Tâm ú ớ, hớp rượu còn trong miệng hắn tuôn qua miệng nàng. Tâm cố gắng nín thở để không nuốt vào.
Nàng ngồi dậy, bình tĩnh, kéo váy mình xuống, kéo dây áo lên rồi cầm chiếc ví đi về hướng cửa.
Mạnh thoáng cau mày nhìn theo bóng lưng mềm mại không xương của Tâm. Hắn thoáng nghi ngờ vì nàng cầm ví theo, rồi chợt nhớ ra điều gì hắn thở phào nhẹ nhõm. Phụ nữ đi vệ sinh không phải luôn cần khăn giấy để lau sao, mình quá đa nghi rồi.
Mạnh ngồi xuống, tay không ngừng vuốt ve dương vật cương cứng của mình. Hắn cảm thấy trong người nóng hừng hực, trán rịn ướt mồ hôi.
Tâm vừa mở cửa phòng, nàng liền bắt gặp Phước đang rình mò bên ngoài. Mặt hắn đỏ bừng nhìn Tâm đăm đăm. Hắn nhìn mép váy kéo cao của nàng, bộ ngực nàng thả rông trong váy có thể thấy hai núm vú nhô lên. Phước nuốt nước bọt.
Chợt hắn ngạc nhiên khi thấy Tâm mỉm cười bước về phía mình. Hắn mừng rỡ cười toe toét, hai tay dang ra đón thân hình mềm mại của nàng. Môi Tâm áp lên môi Phước, lưỡi hắn vừa đưa sang liền nhận một dòng rượu chảy sang. Hắn khoái trá, nuốt cho kỳ hết, còn lấy lưỡi cuồng vét khắp trong miệng Tâm như rút ra giọng rượu cuối cùng. Tay hắn không bỏ lỡ cơ hội vuốt ve hai vú của Tâm. Nàng không phản kháng, đầu nàng gối lên vai Phước, miệng nở một nụ cười chiến thắng.
– Anh vào phòng đi. Em đi vệ sinh xong. Mình tay ba luôn, được không? – Tâm hổn hển thì thào vào tai Phước.
Hắn mừng rêm, đầu gật gật liên tục.
Nhìn bóng lưng Phước bước vào phòng, Tâm mỉm cười nhẹ. Nàng chỉnh trang lại quần áo mình xong, bước nhanh xuống lầu đi ra ngoài.
Reng… Reng… Reng…
Chợt điện thoại Thành reo vang. Anh mừng rỡ khi nhận ra số của Tâm.
– Alô.. Tâm, em nghe anh nói. Sự việc không phải như vậy.. Anh.. – Thành rối rít.
– Anh.. Anh ở nhà chờ em.. Ở nhà chờ em nhé.. Chờ em.. Gần về .. – Tâm nói trong hơi thở đứt quãng.
– Tâm… Em sao vậy.. Em đang ở đâu?.. – Thành lo lắng hét lên.
– Em.. Anh chờ em.. Em gần về rồi..
Tâm tắt máy.
…
Đôi mắt Tâm lờ mờ, cơ thể nóng bừng như có lửa, hai núm vú căng tức ray rứt, hạ thể nàng ướt đẫm nước nhờn chảy dọc xuống hai chân, thấm ướt cả chiếc váy đang mặc.
Tâm đã đánh giá thấp thuốc kích thích của Mạnh, lượng thuốc đó đủ cho hai mươi người điên cuồng mê loạn. Tuy nàng chỉ ngậm nó trong miệng một chút sau đó truyền qua Phước, có thể thuốc còn sót lại hòa cùng nước miếng bị nàng nuốt vào trong người.
– Cô không sao chứ? – Ông lái taxi lo lắng nhìn nàng.
– Chú cho… máy lạnh thật.. lớn đi. Cháu .. Cháu bị … Cảm lạnh… thôi. – Tâm không hề biết lời nói của nàng đang mâu thuẫn lẫn nhau.
Ông lái taxi không biết nói gì, chỉ vặn nút điều khiển máy lạnh thật lớn.
Đường về nhà anh chỉ vài kilomét mà Tâm cảm thấy như hàng vạn dặm.
Cuối cùng chiếc taxi cũng đến nơi. Hai cánh cổng mở rộng, Thành lao đến sau xe. Cánh cổng bật mở, Tâm run rẩy bước ra, váy giữa hai chân nàng ướt đẫm. Nàng ngã vào lòng anh, môi nàng hôn lên cổ anh.
– Anh mang… em vào. Anh yêu… em đi. Em điên… lên mất… – Nàng nói trong hơi thở hỗn hển.
Thành ngạc nhiên nhìn Tâm, hai mắt nàng dại ra, tay quờ quạng túm lấy dương vật trong quần anh.
– Ah… – Thành hoảng hốt la lên.
Anh cảm giác có việc rất nghiêm trọng đang xảy ra với nàng. Trước tới nay, anh luôn là người chủ động trong việc này, nhưng hôm nay..
Thành bế xốc Tâm bằng hai tay, chạy thẳng vào nhà.
– Eh…. Eh cô ơi… – Ông lái taxi ngơ ngác gọi với theo cô gái chưa trả tiền cho ông.
Chú Thuận ngồi trong phòng khách nảy giờ, ông quan sát biểu hiện của Tâm. Ông lo lắng, nhưng không hỏi Thành chuyện gì, vì ông biết lúc này Tâm đang rất khổ sở.
Ông thở dài, tay rút tiền trong túi, đứng dậy đi ra ngoài.
…
Thành vừa đặt Tâm xuống giường. Nàng bật dậy thật nhanh. Tay nàng cuống lên mở khóa quần anh.
– Từ từ.. Để anh làm cho… – Thành lo lắng nhưng không khỏi bật cười vì biểu hiện của Tâm.
Tâm cởi phăng chiếc váy của mình ra, cơ thể nàng đỏ rực, núm vú cương lên đưa vào miệng anh. Thành ngậm lấy mút chùn chụt thật mạnh.
– Ưm.. Anh ơi… Em chết mất.. Em nóng quá..m..
Tâm ôm ghì lấy đầu anh kéo vào ngực mình, rên rĩ thật to. Thành vội vàng cởi quần mình ra, vừa kéo xuống chân thì anh bị nàng vật ngữa ra giường. Thành còn ngơ ngác thì dương vật đã bị nàng nuốt thật sâu, như thèm khát tột độ.
– Ahhh m.. Ưm.. Em ơi.. Từ từ..
Tâm leo lên người anh, tay nàng nhét gọn dương vật anh vào người mình. Chưa bao giờ vật to lớn này của anh vào trong nàng dễ dàng đến thế. Tâm nhúng nhảy trên người anh, hai tay nàng vò lấy hai vú mình, miệng há hốc rên rĩ. Thành mở to mắt nhìn người yêu mình, chưa bao giờ anh thấy nàng điên cuồng như vậy. Âm đạo Tâm rất nhanh đạt đợt cao trào đầu tiên.
Nàng dừng lại trên người anh, thở dốc, mắt lim dim. Mặt nàng chợt đỏ bừng vì bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, miệng tủm tỉm cười.
– Anh không được cười em… Em.. Em sẽ tính sổ với anh sau. Em…
Hơi thở nàng lại dồn dập. Dương vật anh vẫn căng cứng trong người nàng. Tâm chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía anh. Tay nàng chống ra phía sau, lưng cong lên từng nhịp cho dương vật anh trượt ra vào âm hộ mình đều đều. Tư thế này Tâm chưa chịu thử với anh bao giờ, vì nàng muốn giây phút ân ái luôn được nhìn thấy anh. Nhưng hôm nay, như có quỷ dẫn đường, Tâm thích thú với những tư thế mới lạ như thế này.
– Ưm.. Ư..
Anh cũng phát ra tiếng rên khẽ, tay anh đưa lên xoắn lấy hai núm vú săn cứng của Tâm.
– Ahhh… – Tâm la lên thật lớn.
Cơ thể nàng lấm tấm mồ hôi, làn da đỏ bừng, cổ họng khô đắng, hai mắt đờ đẫn, nhưng miệng vẫn liên tục kêu anh tiếp tục nhanh hơn.
Thành nâng cơ thể mềm nhũng của nàng lên đặt nằm sấp xuống nệm, kéo mông nàng lên cao.
– Anh ơiiiii ! Em chết mất!
Hai mắt Tâm nhắm chặt, mặt áp xuống giường, nàng rên dài khi dương vật anh vào trong nàng từ phía sau. Thành gồng người lên nhấp liên tục, mặt anh đỏ bừng, âm thanh da thịt va nhau chan chát.
– Ahhh… Anh ơi! Em thích quá…
Đây là lần đầu tiên Tâm chủ động hét lên là nàng sung sướng khi hai người ân ái, điều mà nàng luôn ngượng ngùng trước đây. Thành cảm nhận dương vật mình bị bóp chặt, anh gầm lên thúc sâu vào người nàng, rồi xuất tinh xối xả bên trong Tâm.
Tâm quay sang ôm anh, lưỡi hai người cuốn lấy nhau, tay anh vuốt ve cơ thể nàng, cố níu kéo một chút dư âm còn lại.
Thành đưa tay lau nước mắt của nàng đang làm ướt cả ngực anh. Hai vai Tâm vẫn giật nhẹ nhẹ theo tiếng nấc của nàng.
Anh và nàng vừa kể cho nhau nghe mọi chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Dĩ nhiên Tâm vẫn giữ lại bí mật cấm kị đó cho riêng mình.
Nàng khóc nức nở khi thấy tấm hình mình rũ rượi, quần áo mở bung ra trước mặt Ninh. Nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm, đồng thời thấy thương anh hơn. Nỗi đau đớn anh đã chịu đựng một mình trong hai ngày qua thật quá lớn. Trong khi đó, nàng vừa thấy hình ảnh của anh thì không kịp suy xét, suýt nữa làm thành chuyện không thể cứu vãng.
– Bây giờ hai thằng đó thế nào nhỉ? – Thành hỏi.
– Em không biết. Kệ chúng nó, chắc sau khi chịu đủ dày vò, tìm chỗ phát tiết rồi về thôi. – Tâm bật cười khẽ.
Tâm đoán cũng đúng, nhưng vẫn khác biệt khá xa so với kết quả của Mạnh và Phước.
…
Hai gã được tìm thấy trong phòng trong tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Mấy gã bồi bàn và bảo vệ quán Huyền Thoại phải nôn mửa mấy lần mới đủ can đảm bước vào căn phòng đó. Mùi tinh trùng tanh hôi nồng nặc, hai thân hình đàn ông dính chặt lấy nhau, kiệt sức đến bất tỉnh nhân sự.
Hậu quả không dừng lại ở đó, Mạnh và Phước được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện trong tình trạng suy nhược cấp, dương vật tổn thương nặng, rách mướp, đều bị chẩn đoán khó phục hồi khả năng sinh lý sau này.
…
Kiếp sau xin chớ làm người, nguyện làm gia xúc cho nàng hốt phân. ???♦
Yêu đơn phương như tự đái vào chân vậy . Người khác thì thấy điên nhưng ta lại thấy rất ấm áp ??✌?