Nữ diễn viên – Phần 3

28Jul - by admin - 5 - In Truyện loạn luân


Nữ diễn viên - Phần 3
Phần 3
– Tâm ơi! Con dậy chưa?
Tâm và Thành đang trần truồng ôm nhau ngủ trên giường. Bất chợt choàng tỉnh vì tiếng gọi của chú Thuận vang lên bên ngoài. Thành hoảng hốt nhảy xuống giường, mặc quấn áo vào. Tâm còn hoảng sợ hơn anh, nàng trùm chăn kín qua đầu, run lẩy bẩy.
– Tâm ơi! Con có thấy thằng Thành đâu không? – ông Thuận hỏi tiếp.
– Dạ. Con… không thấy ảnh đâu hết. – Tâm lo lắng la lên.
Thành cúi xuống hôn vội nàng một cái rồi tiếng về phía cửa sổ. Anh hé cửa nhìn ra ngoài, thấy tấm lưng to lớn của cha mình ngay trước cửa phòng. Thành hoảng hốt thụt đầu vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, leo ra bằng đường cửa sổ quá mạo hiểm.
– Tâm ah! Đi tắm biển đi con! – Chợt giọng nói cha nàng vang lên bên ngoài.
– Dạ! Cha và chú Thuận xuống biển trước đi! Con thay đồ bơi xuống liền. – Tâm nói.
– Không! Cha chờ con đấy! Nhanh lên. – Ông Sơn chợt trở nên cứng nhắc.
Tâm bật dậy tung chăn ra, nàng mau chóng mặc bộ đồ bơi còn ẩm ướt, treo trên đầu tủ. Nàng chạy vào toilet, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh mặt mũi, súc miệng. Nàng có cảm giác mình đang bị nghi ngờ, thời gian kéo dài càng dài thì càng nguy hiểm. Nàng chỉ cần ra ngoài kéo cha mình và chú Thuận xuống biển là Thành có thể lẻn ra khỏi phòng an toàn.
Mắt Tâm nhìn Thành đang thấp thỏm nhăn nhó, ra hiệu cho anh tránh đi.
Tâm choàng áo khoát ngoài lên, tay xoay nắm cửa đi ra ngoài. Chào đón nàng là bốn con mắt dò xét. Chú Thuận còn cười cười, chỉ có cha nàng là đang chăm chăm quan sát từng biểu hiện nhỏ trên mặt nàng. Tâm cố gắng bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, tay đưa ra sau toan đóng cửa lại.
– Khoan đã, cha mượn toilet của con chút! – Ông Sơn xăm xăm bước đến.
– Ơ! Cha…
Tâm định ngăn lại nhưng chưa kịp thì ông đã đẩy rộng cánh cửa đi vào, chú Thuận cũng bước vào ngay sau lưng ông. Tâm muốn rụng rời, nàng úp mặt vào bức tường ngoài cửa, hai vai run rẩy, chờ đợi tiếng hét của cha nàng từ bên trong.
Ông Sơn nét mặt hầm hầm nhìn quanh khắp căn phòng. Chiếc giường nhàu nát, hai chiếc gối lăn lóc dưới đất, quần áo ngủ của Tâm vứt bừa bãi dưới sàn nhà.
Mắt ông lóe sáng, nhìn chằm chằm cánh cửa toilet đóng im ỉm cuối phòng. Ông Sơn hầm hầm bước đến.
Chú Thuận nhìn theo bóng lưng của ông bạn gìa mình. Ông than khổ, con mình có lẽ đã gây ra đại họa đây. Nếu thật sự là vậy, người làm cha như ông chắc chỉ còn cách chai mặt qua xin lỗi rồi hỏi cười Tâm về làm con dâu.
Chợt ông thấy cánh cửa tủ khẽ run nhẹ. Ông nheo mắt lại, qua khẽ hở ông thấy đôi mắt sáng của Thành đang nhìn mình như cầu cứu. Ông Thuận quyết định thật nhanh, bước về phía phòng tắm ngay sau lưng ông Sơn, bàn tay ông ngoắc ngoắc chỉ ra cửa.
Thành bừng tỉnh, khẽ mở cửa, rồi khép lại nhẹ nhàng, chân anh bước thật khẽ. Vừa ra đến cửa anh chạy vù lướt qua Tâm, làm cả mái tóc nàng thổi tung lên. Tâm vẫn úp mặt vào tường như chịu phạt, không hay biết gì.
– Đâu đâu, thằng Thành mà dám làm vậy! Để tôi đánh què giò nó.
Tiếng chú Thuận nói vang ra cả bên ngoài, chú cố tình đứng chắn ngang trước cửa toilet ngăn tầm nhìn của ông Sơn.
– Không có. Tụi mình hình như nghi oan cho tụi nó rồi. – ông Sơn không giấu sự nhẹ nhõm trong lời nói của mình.
Ông đi ra ngoài, ngang qua cánh tủ khép hờ, chần chừ một chút rồi mở ra. Trống rỗng. Chỉ có vài ba bộ quần áo của Tâm.
Tiếng cửa phòng đóng sập lại. Hai vai Tâm run lên, nàng chờ cơn bão giận dữ của cha mình. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, Tâm quay lại ánh mắt cha thật hiền từ yêu thương, pha chút áy náy nhìn nàng.
– Con nhức đầu ah? Sao úp mặt vào tường vậy? – ông nói.
– Dạ, con… hơi nhức đầu một chút. – Tâm lúng túng.
Mắt nàng lén liếc sang cánh cửa phòng đóng kín, bắt gặp vẻ mặt cười cười của chú Thuận, Tâm đỏ bừng cả mặt. Chú hình như đã phát hiện ra, nhưng cha nàng lại không biết gì. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
– Con chào Ba. Con chào chú Sơn.
Bất chợt giọng Thành vang lên, không phải từ phía cửa phòng mà ngay sau lưng nàng. Tâm sững sờ quay lại. Anh vẫn mặc bộ quần áo đó nhưng thấm ướt như đổ nhiều mồ hôi, đầu tóc cũng ướt rối bời.
– Con đi đâu vậy? Hại ba và chú Sơn đi tìm sáng giờ! – Chú Thuận trách.
– Dạ, con xin lỗi. Tự nhiên sáng sớm không ngủ được nữa nên ra ngoài chạy bộ một chút thôi mà. – Thành nói lưu loát như có chuẩn bị từ trước.
– Rồi. Đủ người rồi. Xuống tắm biển thôi. – Ông Sơn vui vẻ đề nghị.
Ông đi thẳng phía trước, chú Thuận mỉm cười đi theo. Đi ngang qua Thành, chú đưa tay lên cốc đầu anh một cái nhẹ. Thành nhăn nhó, tay xoa xoa đầu mình. Anh quay sang bắt gặp ánh mắt trợn tròn lên của Tâm. Thành cười cười, ngón tay đưa lên ngang miệng, suỵt một cái ra vẻ bí mật.

Chuyến đi Vũng Tàu kết thúc cũng đồng nghĩa với việc Tâm phải về quê. Dù phải chờ kết quả thi Đại học của Tâm, nhưng không có lý do gì ở lại nhà chú Thuận đến những hai tuần.
Chú Thuận và Thành ra tận bến xe để tiễn cha con Tâm. Trong giây phút chia tay, nàng không giấu được nước mắt của mình. Nàng không ngại cha mình biết, vì trước sau gì cũng thế. Tâm đã xác định tình yêu của mình với anh.
Ông Sơn cười khổ. Chỉ một tuần thi đại học, chưa biết kết quả thắng thua thế nào, con gái ông đã bị gạt mất trái tim. Không biết về nhà, kể lại có bị vợ mắng không đây.
Thành ngơ ngác nhìn theo bóng nàng sau lớp cửa kính xe đò. Anh bóp chặt bàn tay để kiềm chế mình không rơi nước mắt. Hai tuần thôi mà. Hai tuần sau Tâm lại lên.
Chú Thuận chỉ vỗ vỗ vai con trai như an ủi. Ông thầm than, thời gian qua nhanh thật. Mới ngày nào Thành chỉ bi bô trong vòng tay ông, giờ nó đã biết yêu.
Ông chợt nhớ đến đêm đó, bắt gặp Tâm trong buồng tắm. Chuyện xảy ra vô tình đó, ông sẽ chôn chặt trong lòng cho đến chết.

– Ăn đi con. – Bà Thanh gắp thức ăn cho Tâm, ánh mắt nhìn nàng yêu thương.
Tâm trạng bà rất vui. Trái ngược với suy đoán của chồng, khi ông kể lại chuyện tình cảm phát sinh giữa Tâm và Thành, con anh Thuận, bà Thanh không những không trách ông, mà còn vui mừng, vào bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho hai cha con.
– Dạ. – Tâm ứng tiếng cho có.
Nàng không ngờ rằng tình yêu, dù chỉ mới sinh ra, nhưng vẫn làm cho mình khó chịu đến thế. Tâm chỉ muốn gặp anh, nghe anh nói, được anh hôn và cùng nhau.. tắm. Nàng nhớ anh da diết, dù mới rời xa anh chưa quá một ngày.
Bà Thanh ngồi bên, không thiết ăn nữa, tay bà vuốt ve mái tóc dài mượt mà của con. Bà thấy con gái mình như lớn hẳn lên, dường như có dáng dấp phụ nữ. Có lẽ tình yêu làm cho con bé trưởng thành thật nhanh.
Ông Sơn chỉ im lặng ăn cơm cho xong rồi đứng dậy đi lên phòng khách. Ông biết có một số việc nên để cho vợ mình nói với con sẽ thích hợp hơn.
– Con yêu cậu Thành đó thật sao? – Bà Thanh nhỏ nhẹ.
– Con… – Tâm quay qua nhìn mẹ, ánh mắt bà thật hiền từ.
Tâm mím môi, mặt thoáng đỏ lên, gật đầu nhẹ.
– Ừ… Tình yêu đẹp nhất là thời điểm này, lo âu, nhung nhớ, gặp gỡ rồi vỡ òa trong nhau. – Bà Thanh nói như đang hồi tưởng lại chuyện của mình.
Tâm ngã người sang áp mặt vào ngực mẹ, nước mắt nàng lăn dài trên má. Tay mẹ nàng vuốt ve mái tóc, khẽ nâng cằm nàng lên, ánh mắt bà trìu mến.
– Tình yêu tuổi trẻ là như thế đó con. Ai cũng trải qua, nhưng rất nhanh nó sẽ ở lại phía sau con mãi mãi. Con chỉ biết nhìn và hồi tưởng lại thôi. – Mẹ nàng nói.
– Mẹ rất may mắn khi gặp cha con là mối tình đầu lại được ông trời se duyên. Mẹ không ngăn cấm. Mẹ muốn con cứ sống đúng theo tình yêu của mình. Nhưng con phải biết giới hạn của người con gái không được vượt qua. Nếu tình yêu chưa chín muồi, trao cho nhau tất cả ngược lại là liều thuốc độc giết chết tình yêu của con đó. Con hiểu ý mẹ không? – Bà nhìn sâu vào mắt nàng.
Tâm gật đầu thật nhẹ. Nàng vùi đầu vào ngực mẹ, cảm giác ấm áp, quen thuộc làm nàng bình tĩnh trở lại. Lòng mẹ luôn là nơi ẩn nấp an toàn nhất của nàng.

Ngày nào Thành cũng điện thoại cho Tâm. Qua đến ngày thứ ba sau khi trở về Tâm nhận được bưu phẩm của Thành gửi cho nàng. Một chiếc điện thoại di động xinh xắn màu hồng, lắp sẵn một chiếc sim couple. Từ khi có chiếc điện thoại, Tâm vui hẳn lên, nàng có thể nghe giọng anh bất cứ lúc nào, ngay cả giữa đêm nằm trên giường trước khi ngủ.
Tuần đầu tiên trôi qua chậm chạp. Tâm cũng đi chơi với đám bạn chung trường đôi lần.
Tụi nó rất ngạc nhiên với những thay đổi của nàng. Nàng như lột xác hoàn toàn. Đôi mắt trong veo ngây thơ ngày nào đã thay thế bởi ánh mắt suy tư, sâu hút hồn. Đi với mấy đứa bạn cũ, giờ đây nàng thật sự nổi bật về chiều cao lẫn nhan sắc, như một con thiên nga lạc bầy giữa bầy vịt.
Đám con trai trong trường bắt đầu xôn xao bàn tán. Hai ba anh chàng cao xấp xỉ nàng thử tiếp cận nàng mời Tâm đi chơi. Nhưng nàng từ chối.
Nàng chỉ muốn đốt thời gian cho thật nhanh để lên lại Sài Gòn. Thời gian như trêu ngươi, đôi khi muốn nó chậm lại thì nó trôi qua như chớp mắt, giờ đây nàng muốn nó đi nhanh, thì nó lại ì ạch chậm rì.

Trời còn lờ mờ sáng, tiếng gà còn chưa cất lên, Tâm đã dậy. Tâm trạng nàng rất vui. Hôm nay nàng sẽ đi cùng cha lên Sài Gòn xem điểm thi. Nàng rất hồi hộp chờ mong nhưng không phải vì kết quả thi, mà vì nàng sẽ được gặp anh.
Tâm vừa tắm vừa hát nho nhỏ. Nàng chợt nhìn lại cơ thể mình trong gương, thời gian gần đây Tâm như quên khuấy đi thói quen này. Tâm há hốc nhìn cơ thể mình. Hai bầu ngực to hẳn ra, căng tròn, láng bóng, hai chiếc núm nở ra nhiều hơn to bằng đồng xu, đầu vú nhỏ nhắn nhô hẳn ra, không thụt vào như trước. Giữa hai chân nàng, mép âm hộ mủm mỉm, hồng hào, đám lông cũng rậm hơn một ít. Tâm muốn hét lên sung sướng, nàng muốn để nguyên như vậy chạy ra khoe mẹ. Nhưng nàng chỉ thoáng nghĩ đến thôi, dù gì đó không phải là hành động của thiếu nữ trưởng thành. Nhưng có một người, chỉ duy nhất một người, nàng sẽ chia sẻ trọn vẹn sự hoàn mỹ của cơ thể mình.
Tâm thấp thỏm suốt đoạn đường. Cứ ba mươi phút, Tâm lại nhận điện thoại của Thành, anh cũng theo chân nàng suốt đoạn đường dài. Ông Sơn chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
Bước chân xuống bến xe. Tâm quay qua quay lại tìm anh. Nhưng không thấy, nàng dậm chân buồn bực, vậy mà anh nói sẽ đến sớm, chờ đón nàng.
Chợt hai bàn tay ấm áp choàng lên che mắt nàng. Tâm mỉm cười sung sướng. Nàng quay phắt lại nhào vào lòng anh, nước mắt không ngăn được trào ra ướt cả áo anh.
– Ah hem… Giữa thanh thiên bạch nhật nha hai đứa! – Ông Sơn đằng hắng, nhắc nhở.
– Ah.. – Tâm bừng tỉnh, đẩy anh ra, mặt đỏ bừng.
Thành mỉm cười thật tươi, tay anh cầm chiếc khăn giấy lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt Tâm.
Trên taxi, về nhà chú Thuận, ông Sơn tế nhị lên phía trước ngồi bên tài xế. Tâm và Thành tay trong tay, mỉm cười nhìn nhau, không nói gì, như thể chỉ cần được ở bên nhau là đủ.
Chiều hôm đó, Thành chở Tâm đi đến trường xem kết quả thi đại học. Anh cũng hồi hộp không kém Tâm. Nếu nàng đậu, thì đồng nghĩa với việc nàng sẽ học ở Sài Gòn. Anh sẽ thường xuyên được gặp nàng.
Nếu.. Biết đâu.. Nàng sẽ ở nhà anh, đêm hay ngày đều được gặp nàng. Nhưng bản thân anh biết điều này là ảo tưởng, không đời nào cô chú Sơn cho phép nàng ở chung nhà với anh. Chẳng khác nào để một bó rơm khô bên cạnh ngọn lửa đang hừng hực cháy, rồi hy vọng chúng đừng bén nhau.
Thật lâu sau Tâm đi ra. Bóng dáng nàng thất thểu, đầu cúi thấp. Thành cảm thấy bất an mãnh liệt. Anh đứng phắt dậy lao đến bên nàng.
– Thế nào rồi?
Tâm nhìn anh mắt rưng rưng, nàng ráng kiềm nén mình để không lao vào lòng anh khóc òa lên. Nàng thiếu một điểm để lọt vào khoa Thương mại du lịch mà nàng mơ ước.
– Không sao! Còn một trường nữa mà! Đi. Mình qua kia xem thế nào. – Thành nắm lấy tay Tâm, kéo nàng đi.
Suốt đoạn đường đi, Tâm và Thành không nói với nhau câu nào. Cả hai đang trôi nổi theo dòng suy nghĩ riêng của mình, nhưng hai luồng suy nghĩ đó vô tình giao nhau tại một điểm, phải xa cách nhau.
Lần này Thành càng lo lắng hơn. Anh nhấp nhỏm không yên, đứng ngồi bên chiếc xe máy, chốc chốc lại nhìn vào trường.
Anh nhận ra ngay bóng dáng Tâm từ xa. Nàng đi thật chậm, cũng bộ dáng thất thểu như vậy. Thành thất thần, thế là hết.
Không, không sao. Từ Sài Gòn về Cần Thơ chỉ hơn ba trăm cây, mỗi cuối tuần anh sẽ về thăm Tâm. Mà nàng cũng có thể thi tiếp năm sau. Mà không có đại học thì sao chứ? Thiếu gì việc khác để làm. Thành thầm nghĩ trong đầu, nhưng những suy nghĩ đó vẫn không làm anh nhẹ nhõm đi chút nào.
Tâm lẳng lặng leo lên xe. Thành cũng cho nổ máy, chạy chậm chậm. Anh không biết nói gì để an ủi nàng, hay để nàng bình tĩnh trở lại, anh sẽ tìm cách xoa dịu nàng.
Tâm chợt ôm lấy lưng anh. Nàng gục đầu lên bờ vai săn chắc của Thành.
– Sao anh không hỏi em đậu hay rớt? – Tâm hỏi nhỏ.
– Anh… Ah – Thành chợt lóe lên một tia hy vọng.
Anh thắng xe lại giữa đường, mặc kê mấy chiếc phía sau nháo nhào né tránh. Thành quay phắt lại nhìn Tâm, nàng đang mỉm cười như trêu chọc anh.
– Em đậu rồi? Em đậu rồi? – Thành như hét lên giữa đường.
Tâm gật gật đầu, mắt rưng rưng vui sướng.

Tối hôm đó, căn nhà chú Thuận tràn ngập tiếng cười. Thành cũng uống rượu chung với ba mình và ông Sơn.
– Dạ, con biết rồi. Dạ, ba không uống nhiều đâu mẹ yên tâm đi. Dạ.
Tâm nhét chiếc điện thoại vào túi quần, mỉm cười nhớ lại những lời dặn dò của mẹ. Mẹ vui đến bật khóc vì tin nàng đỗ vào Trường Sân khấu Điện ảnh.
Thật sự mà nói bà không thích khái niệm con làm diễn viên, cái nghề mà ai cũng biết là cạnh tranh khốc liệt và bạc bẽo nhất. Nhưng đâu phải ai học trường này ra đều được đóng phim đâu, thôi kệ, có tấm bằng lận lưng rồi đi xin việc khác cũng tốt.
Bà thầm nhủ trong lòng, nhưng không nói ra với Tâm.
– Con Tâm đâu rồi. Nhân vật chính đâu rồi. – giọng chú Thuận lè nhè hét to lên.
– Dạ, con đây. – Tâm đi vào.
– Đây, lại đây. Rót rượu cho chú và ba con uống. Con cũng phải uống, uống mừng chứ.- Chú Thuận nói.
Những ly rượu cay nồng được Tâm rót cho từng người, nhưng nàng không uống, do anh Thành lén uống giúp. Mặt anh đỏ bừng.
Gần 11h00 đêm, ông Sơn và chú Thuận đã ngủ. Thành rón rén đi ra khỏi phòng. Cửa phòng Tâm khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy ra. Tâm không có trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm, có ánh đèn vàng hắt ra dưới kẹt cửa. Anh nghe được tiếng xối nước bên trong.
– Tâm ơi! Mở cửa cho anh. – Thành hai tay che miệng gọi nhỏ.
– Ah.. Anh.. – Tâm vừa mừng vừa lo.
Nàng thoáng chần chừ, nhưng cũng đưa tay lên mở chốt cửa.
– Anh.. Coi chừng cha em biết đó. Em sợ lắm.. – Tâm thì thào.
Thành không nói tiếng nào, môi anh trám kín miệng Tâm, anh lách người qua cánh cửa, rồi khóa lại sau lưng. Hai tay anh rối rít cởi quần áo mình, miệng vẫn không ngừng ngấu nghiến đôi môi của Tâm.
– Anh thấy người em thế nào? – Chợt Tâm đẩy anh ra, nàng lùi người lại, hai tay dang ra cho anh nhìn.
Thành há hốc nhìn. Cơ thể nàng không mảnh vải che thân, bóng loáng, nổi rõ từng đường nét. Bầu ngực nàng căng tròn như lớn hơn khá nhiều, hai núm vú đỏ hồng, vòng eo thon gọn, hông nở, hai mép âm hộ hồng hào với lớp lông tơ bết lại dính sát. Nàng thật khác với lần trước, chỉ hơn hai tuần.
– Em thật khác. – anh nói, chân bước đến.
– Khác thế nào? – tay nàng đẩy người anh lùi lại.
– Em đẹp hơn, hấp dẫn hơn. – Thành nói, chân lại toan bước đến.
– Chưa được. Hấp dẫn hơn nhiều không ? – Tâm vẫn ngăn anh lại.
Thành nhăn nhó, anh kéo tuột luôn chiếc quần lót mình xuống chân, dương vật anh căng phồng dựng đứng, bị chèn ép nảy giờ đến hơi tím lại.
– Hấp dẫn nhiều đến thế này này. – Mắt anh nhìn xuống dương vật căng phồng của mình.
– Cho anh chạm vào em đi. Anh thèm em lắm rồi. – Thành nói tiếp như van nài.
Tâm đỏ mặt vì hành động của anh thay lời nhận xét. Nhưng thâm tâm nàng thật hạnh phúc, giờ đây nàng có thể tự tin rằng mình đẹp, nỗi ám ảnh dày vò bao lâu đã là quá khứ.
Thành ôm chầm lấy cơ thể Tâm, dương vật anh nóng hổi cạ vào hai mép âm hộ nàng, Tâm rùng mình. Miệng anh tham lam ngấu nghiến hai bầu vú nàng. Tâm thở hỗn hển, vặn vẹo như né tránh anh.
– Anh.. Đừng như vậy. Dễ bị phát hiện lắm. – Tâm nói trong hơi thở.
– Anh tắm nhanh đi. Rồi mình.. Mình vào phòng được không? – Nàng gợi ý.
Thành sực tỉnh. Anh buông nàng ra, gấp rút tắm thật nhanh.
Tâm lau khô người, với tay lấy quần áo định mặc vào. Đột nhiên tay anh ngăn nàng lại, hai cánh tay khỏe mạnh của Thành bế bổng nàng lên. Tâm ngạc nhiên nhìn anh, chưa hiểu anh định làm gì. Thành đã mở cửa đi ra ngoài.
– Ah… – Tâm hoảng hốt, kêu nhỏ, mặt nàng úp vào ngực anh, nóng bừng lên.
Hành lang trống rỗng, tiếng ngáy của cha Tâm vang vọng rõ mồn một. Cơ thể Tâm run rẩy trong tay anh. Về phòng chỉ có mấy bước chân mà nàng thấy như cả cây số.
Thành nhẹ nhàng đặt Tâm xuống giường, anh quay lại đóng chặt cánh cửa. Anh không hề biết cửa phòng ba anh vừa khẽ khép lại.

Tâm hai tay chống cằm nhìn vỉ thuốc trên mặt bàn, còn ba viên màu vàng, phía trên in dãy số theo từng viên, từ một đến hai mươi mốt. Đây là thuốc ngừa thai. Loại thuốc mà nàng đã được mẹ cho uống từ lúc còn dưới quê, sau lần đó. Lần nàng kiên quyết sống chết với mục tiêu phấn đấu cải tạo cơ thể mình.
Theo lời mẹ Tâm, loại thuốc ngừa thai uống hàng ngày này ngoài tác dụng ngừa thai còn giúp phụ nữ điều hòa kinh nguyệt, đẹp da, ăn ngủ tốt. Mà quả thật như vậy, kỳ kinh của Tâm đều đặn hẳn, nàng ăn uống cũng ngon miệng hơn. Tuy chỉ sử dụng đến hiệu quả phụ của thuốc, nhưng nó thật sự quan trọng đối với cơ thể nàng.
Nhưng hôm nay thì khác, Tâm đang nung nấu một ý nghĩ trong đầu. Nàng đang muốn dùng đến tác dụng chính của loại thuốc này.
Hôm nay là sinh nhật nàng tròn 18 tuổi.
Năm tháng qua, rất nhiều chuyện thay đổi trong cuộc sống của Tâm. Nàng nhập học. Thuê nhà trọ, xa cha mẹ, dọn lên ở Sài Gòn. Duy chỉ có tình cảm của nàng và anh là không thay đổi, mà sâu đậm hơn rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn không xa cha mẹ một ngày, Tâm quả thật không biết xoay xở thế nào nếu không có anh. Hàng ngày, anh qua nhà, bầu bạn với nàng, có lúc anh còn ngủ lại tới sáng. Thành và nàng cuốn lấy nhau say mê, khám phá tìm tòi cơ thể nhau, ngoại trừ giới hạn cuối cùng ấy, anh chưa bao giờ đòi hỏi. Tâm rất hạnh phúc bên anh, nhưng nàng có cảm giác tình yêu của hai đứa còn thiếu sót, cần một bước thăng hoa quan trọng.
Sáng nay, Tâm nhận được điện thoại chúc mừng sinh nhật của cha mẹ. Tâm xúc động đến rơi nước mắt. Đây là sinh nhật đầu tiên của nàng xa cha mẹ.
Tâm suy nghĩ đắn đo, cuối cùng cũng thổ lộ với mẹ dự định của mình. Từ nhỏ, Tâm chưa bao giờ cãi lời cha mẹ. Đặc biệt là mẹ nàng, bà như một người bạn thân thiết, tin tưởng nhất, mà chưa có gì Tâm phải giấu diếm với bà. Mẹ Tâm im lặng một đỗi lâu, rồi bà nói, giọng bà run run.
“Mẹ sẽ không ngăn cản con. Nếu con cảm nhận được điều đó cần thiết cho tình yêu của mình, thì con cứ làm. Con còn rất trẻ, cuộc đời con còn rất dài, nhưng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ không hề dài. Mẹ muốn nhìn thấy con sống hết mình vì tình yêu của mình, khi nó còn xanh tươi rực rỡ nhất. Đừng để lại điều gì nuối tiếc trong lòng, để rồi nó sẽ day dứt đeo đuổi theo con suốt cả đời. Dù cha con có biết rồi la mắng mẹ, nhưng mẹ vẫn ủng hộ quyết định của con.”
Tâm nghẹn ngào nghe mẹ nói những lời đó. Nàng thầm cảm ơn mẹ vì đã cảm thông cho quyết định của nàng. Nàng không muốn quyết định quan trọng của cuộc đời mình lại đi trái với ý của cha mẹ.
– Ring Ring Ring
Điện thoại Tâm chợt reo lên trong tay, kéo tâm trí nàng trở về thực tại. Khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Thành hiện lên nhấp nháy trên màn hình. Tâm mỉm cười nhấc máy.
– Chờ em chút. Em xuống liền.
Nàng hít một hơi thật sâu, đứng lên soi mình trong gương. Hôm nay là ngày đặc biệt, Tâm mặc một chiếc váy chữ A, bó ngang cặp đùi thon dài trắng tinh, phía trên cổ áo cắt vuông. Tâm muốn nhìn lại mình lần cuối. Đây rất có thể là hình ảnh cuối cùng của nàng khi còn con gái.
Thành mỉm cười thật tươi nhìn Tâm bước ra. Mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng anh luôn cảm thấy sung sướng tự hào, vì anh là người may mắn nhất thế gian này.
– Chúc mừng sinh nhật em. Em đẹp quá. – Thành nói.
– Mình đi nhé anh. – Tâm nói nhỏ.
Nàng ngồi sau xe anh, hai tay vòng lên ôm chặt anh, áp bộ ngực mềm mại của mình lên lưng anh. Cơ thể nàng run nhẹ vì hồi hộp.

Dưới ánh nến lung linh, đôi mắt Tâm mơ màng nhìn anh. Anh không phải rất đẹp trai. Nhưng vầng trán cao, đôi mắt sáng, hàng lông mày rậm, đôi môi hay mím lại mỗi khi anh suy nghĩ, tất cả những chi tiết nhỏ trên gương mặt anh làm nàng si mê. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn muốn anh luôn bên mình, dù chỉ là hình ảnh của anh trong tâm trí nàng cũng không được phai nhạt. Điều đó chắc chắn sẽ thực hiện được, nàng sẽ không bao giờ quên anh. Vì anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của nàng, sau đêm nay.
– Em không ăn nữa ah? Em thích món này mà! – Thành ngẩn đầu lên hỏi.
– Em đủ rồi! Em chỉ thích nhìn anh thôi! – Tâm mỉm cười.
– Sinh nhật em 18 tuổi, mà chỉ có hai đứa mình. Em có thấy buồn không? – Thành hỏi.
– Chính vì nó quan trọng, nên em chỉ muốn chia sẻ với anh thôi! Đêm nay là của riêng hai đứa mình.
Ánh mắt Tâm mơ màng nhìn anh, như nói lên điều gì đó.
– Đêm nay anh ở lại với em nhé! – Tâm nói nhỏ.
Hai má nàng hơi hồng lên, dù anh ngủ lại với nàng khá nhiều lần, dù cơ thể nàng đã quen thuộc đối với anh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động kêu anh ở lại.
– Ừ! Tối nay em có đuổi, anh cũng không về! – Thành mỉm cười nhìn Tâm.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hai thân thể trần truồng đỏ ửng hừng hực phấn khích cuốn lấy nhau.
Lưỡi anh và nàng quyện vào nhau say mê. Có lần nàng hỏi, anh thích nhất phần nào trên cơ thể nàng, anh không hề chần chừ, nói ngay là đôi môi của em. Anh không nói dối. Mỗi lần gần gũi nàng, anh cứ cuốn lấy đôi môi đỏ hồng của nàng đến mức nó muốn tan ra trong miệng anh. Cứ chạm vào môi nàng là anh như quên tất cả mọi chuyện trên thế gian, quên luôn cả thân thể mềm mại rạo rực của nàng đang chờ đợi anh âu yếm.
Sau khi hút hết hơi thở của nàng, môi anh bắt đầu chậm rãi hôn xuống cổ nàng, để lại miệng nàng há hốc hổn hển. Lưỡi anh đánh nhẹ xung quanh hai núm vú đỏ hồng của nàng, rồi ngậm nó vào miệng mút say mê. Anh lúc nào cũng thế, anh làm nàng muốn điên lên với tốc độ rùa bò trên cơ thể mình.
– Thành ơi! Em yêu anh nhiều lắm.. Ư.. Anh ơi…
Tâm hổn hển, rên rỉ thật nhỏ, chỉ đủ cho hai người cùng nghe. Lưng nàng ưỡn lên, đưa vú mình ép lên mặt anh, tay nàng đan vào mái tóc ngắn của anh. Hai chân nàng mở rộng ra, cho bàn tay anh mơn trớn hai mép âm hộ mọng nước của mình.
Bàn tay anh miếc dọc âm hộ của nàng, cảm giác nóng ấm truyền lên làm nàng run rẩy. Những ngón tay anh vuốt ve hai mép môi trong của âm hộ Tâm, nàng bật rên lên những hơi dài, bàn tay nàng bấu nhẹ lên da đầu anh. Biểu hiện hưng phấn của nàng quá quen thuộc với anh, nhưng lần nào anh cũng thấy nó đáng yêu đến lạ kỳ, nàng như một con mèo nhỏ không xương uốn éo, ư ử trong lòng anh, chỉ cần như thế thôi đã làm dương vật anh cương cứng.
Đôi môi ấm áp của Thành áp lên, hơi thở nóng rực của anh phả vào cửa mình nàng. Chiếc lưỡi to nhám của anh liếm dọc mép âm hộ căng mọng ẩm ướt của nàng. Người Tâm cong lên, miệng nàng rên lớn. Cái lưỡi đáng yêu của anh, làm bao đêm nàng trằn trọc nhung nhớ.
– Anh ơi.. Em chết mất… Ưm…
Nàng nâng đầu anh lên, Thành thoáng ngạc nhiên, nàng đang phấn khích như thế mà, sao bắt anh dừng lại. Tâm mỉm cười với anh.
Nàng chúi đầu vào giữa hai chân anh. Miệng nàng há rộng, nuốt trọn dương vật anh. Sau nhiều lần gần gũi nhau, Tâm đã quen cảm giác nhờn nhợn cuối cuống họng mỗi khi nuốt sâu hết dương vật anh vào miệng mình. Anh rên nhẹ. Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng trần mịn màn, tay anh cố tình trượt xuống khe mông nàng, tìm đến hai mép âm hộ mủm mỉm của nàng.
– Ưm… – Tiếng rên của Tâm tắt nghẽn trong cuống họng.
Nàng bất chợt nhả dương vật của anh ra, rồi ngã người nằm xuống giường. Bàn tay nàng kéo đầu anh lên, mặt anh vẫn hơi ngạc nhiên. Hôm nay biểu hiện của nàng thật lạ, không phải như mọi khi, lúc nào anh cũng nhường nàng hưởng cảm giác sung sướng trước mình, sau đó nàng sẽ giúp anh, bằng cách đó hai đứa đã thỏa mãn cho nhau mà không vượt rào. Có lẽ đêm sinh nhật nàng muốn gì đó đặc biệt hơn.
Anh đã đoán chính xác. Nhưng anh không hề nghĩ điều đặc biệt ấy là đời con gái trinh nguyên của nàng.
Tâm hôn môi anh.
– Em muốn đêm nay sẽ là đêm đáng nhớ nhất cho cả anh và em. – Mắt nàng long lanh, đôi môi run rẩy, nàng nhìn sâu vào mắt anh.
– Em muốn mình thật sự thuộc về nhau. – Tâm nói trong hơi thở yếu ớt.
Thành đã hiểu, mắt anh rưng rưng xúc động. Anh không biết nói gì, món quà của nàng quá lớn. Anh chưa bao giờ đòi hỏi, nhưng sâu thẳm trong anh vẫn chờ đợi giây phút này. Anh yêu nàng, sẵn sàng chia sẻ cuộc sống mình cho nàng, anh muốn đón nhận hình ảnh nàng mãi mãi khắc ghi trong tim mình.
Hàng lông mày Tâm hơi nhíu lại, nàng cảm nhận dương vật to lớn, nóng hừng hực của anh đang chậm rãi tiến vào trong mình. Âm hộ nàng bị kéo dãn ra hết cỡ, như muốn rách ra, cảm giác rát buốt sâu bên trong nàng. Tâm cắn chặt hàm răng mình, hai bàn tay bấu chặt tấm nệm, nàng không muốn sự đau đớn của mình làm gián đoạn giây phút thiêng liêng này.
– Ah.. – Tâm không kềm được la lên một tiếng nhỏ.
Nàng cảm thấy có gì đó rách toát trong người mình, cảm giác hụt hẫng như đánh mất thứ gì đó rất quý báu, làm nước mắt nàng tuôn rơi. Anh giữ nguyên trong người nàng, cúi xuống hôn lên đôi môi run rẩy của Tâm.
– Em đau lắm không? – Anh hỏi nhỏ.
– Không… em hạnh phúc lắm. Em đã thuộc về anh. Yêu em đi anh.. – Tâm nghẹn ngào.
Nước mắt nàng lại tràn ra khóe mắt, nhưng giờ đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng vừa trải qua một thử thách lớn của cuộc đời, để hiểu được tường tận nguồn gốc của tình yêu. Yêu không đơn thuần là nhớ nhung, là thèm khát cơ thể nhau, mà còn là hân hưởng từng giây phút của tâm trí và thể xác trọn vẹn dâng hiến cho nhau.
Anh thật chậm rãi rút dương vật mình ra, rồi lại từ từ đẩy vào trong nàng. Cảm giác đau rát vẫn râm rang cả hạ thể Tâm, nhưng đồng thời xen lẫn chút đê mê. Âm hộ nàng dần quen với cảm giác chật chội, chèn cứng của dương vật anh, sự đau đớn bị đẩy lùi lại nhường chỗ cho sự bay bổng, lâng lâng xâm chiếm. Hai chân Tâm mềm nhũng, mở ra thật rộng cho anh. Tiếng nhóp nhép, tiếng va chạm phạch phạch của da thịt, tiếng rên rĩ ngắt quãng, tiếng thở dốc, tất cả những âm thanh đó tạo thành một vòng xoáy mỗi lúc một lớn, nhấm chìm cả hai người.
– Anh ơi… Em yêu anh.. Em.. Ahhhm.
Âm hộ Tâm co bóp dữ dội, dương vật Thành cũng đẩy thật sâu vào nàng một lần cuối. Anh và nàng ôm ghì lấy nhau. Cơn cực khoái chậm rãi trôi qua, nhưng tình yêu của Thành và Tâm như hoàn thiện, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

5 thoughts on “Nữ diễn viên – Phần 3”

  1. Cạnh Chùm Cây Chi Chít Cỏ, Có Con Cua Canh Chừng Chụp Con Cá. Chợt Con Còng Chụp Con Cá Của Cua.
    Cua Cự: – Con Cá Của Cua.
    Còng Cãi: – Con Cá Của Còng.
    Cua Còng Cứ Cãi Cọ:
    – Của Cua
    – Của Còng,
    – Của Cua
    – Của Còng.
    Cạnh Có Con Công, Con Cò Cũng Cùng Coi Chúng Cãi Cọ.
    Cò: Con Cá Của Còng, Còng Có Công Chụp.
    Công Cự: Con Cá Của Cua, Cua Có Công Canh Chừng.
    Công – Cò Cũng Cãi Cọ:
    – Của Cua
    – Của Còng,
    – Của Cua
    – Của Còng…
    Chợt Có Con Cọp, Cọp Cười: Con Cá, Con Cua, Con Còng,Con Công, Con Cò Của Cọp

  2. Chiếm được thể xác 1 người con gái là bài toán dễ, còn chiếm được trái tim cô ấy mới là bài toán khó. Thôi thì bài nào dễ làm trước bài nào khó làm sau vậy, không làm được bài khó chí ít cũng phải làm được bài dễ ?

  3. Tình yêu là thứ mà những thằng đểu nghĩ ra để chơi gái không mất tiền với những con khốn nạn thích xe ga và lên bar miễn phí… ?????

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *