Những người con gái tôi không thể quên – Phần 26

28Jul - by admin - 2 - In Uncategorized


Những người con gái tôi không thể quên - Phần 26
Phần 26
Trở về Hà Nội, hắn lao ngay vào thực hiện kế hoạch của mình. Hắn ra khoa sau đại học đăng ký học cao học. Hắn đi tìm tài liệu nghiên cứu việc thành lập công ty và quản lý công ty. Trung về quê vẫn chưa lên, nên hắn tìm gặp Hoàng. Hoàng mời hắn về nhà chơi và buổi tối hôm đó là buổi tối đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của hắn.
Hắn gặp được một người mà đến bây giờ nghĩ lại hắn phải cảm ơn bác rất nhiều. Bố Hoàng đã có một buổi tối nói chuyện về cách thức để một doanh nghiệp tồn tại và phát triển. Ông chỉ dẫn hắn rất nhiều, từ việc nhân sự cần gì, công tác kế toán, tổ chức rồi việc tìm việc cho công ty và quan hệ với ngân hàng. Hắn nghe ông nói mà như nuốt từng lời của ông một. Cuối buổi nói chuyện là một bữa cơm thân mật với gia đình và một lời hứa, sau khi thành lập xong công ty ông sẽ cho mấy hợp đồng thầu phụ với cơ quan ông. Làm được ông sẽ ký hợp đồng chính thức cho.
Ngay sau khi nghe bố Hoàng nói, hắn tìm gặp ngay hai người. Người đầu tiên hắn tìm đến là thầy hướng dẫn, cậy nhờ thầy tài liệu và trình bày cho thầy về kế hoạch tương lai của mình. Thầy ủng hộ và thầy hứa gặp khó khăn về kiến thức cứ gặp thầy thầy sẽ giúp. Người thứ hai hắn gặp là Chú Tuấn, và dĩ nhiên chú hoàn toàn ủng hộ. Chú sẽ giúp ngay cho hắn mở tài khoản ở Ngân Hàng và giới thiệu cho hắn mấy bạn chú là lãnh đạo ngân hàng để khi cần thiết về vốn liếng ngân hàng sẽ giúp. Hắn đã đạt được những việc mấu chốt trong quá trình chuẩn bị của mình.
Trung lên và nó đồng ý làm với hắn. Ngay sau khi có Trung hắn và Trung bắt đầu đi làm những công việc cụ thể. Còn về cô, trong thời gian chờ đợi lấy bằng cô bắt đầu đi tìm việc. Đầu tiên cô đề nghị cùng hắn làm việc nhưng hắn nói cô nên đi làm vài năm để lấy kinh nghiệm sau khi cưới xong thì quay về cũng không muộn. Mà như thế sẽ giúp nhiều hơn cho hắn. Bây giờ chưa có kinh nghiệm mà làm ngay thì sẽ không ổn. Cô thấy cũng phải. Cuối cùng cô cũng đi làm ở một công ty tư nhân chuyên xuất nhập khẩu.
Vậy là sau hai tháng chuẩn bị công ty của hắn cũng ra đời với ba người ban đầu. Hắn là giám đốc, Trung là phó giám đốc và một cô em họ Trung làm kế toán kiêm văn phòng. Trụ sở hắn đặt ngay tại nhà hắn. Hắn sửa sang, tầng 1 và 2 làm văn phòng công ty còn hắn chuyển lên ở tầng 3 để ngủ.
Hôm nay là ngày ra mắt công ty, mọi người đến khá đầy đủ để chúc mừng hắn. Bố mẹ hắn, cô và chị thì bận tối mắt tối mũi nhưng ai cũng vui mừng. Hắn không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như thế. Vậy đó hắn bước vào đời với một công ty nhỏ được ra đời bởi sự ủng hộ của bố hắn, sự giúp đỡ của bố Hoàng, chú Tuấn và thầy giáo, tấm gương thành công của Chương và đặc biệt là sự nhiệt tình có lẽ hơi mù quáng của Trung.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy Trung tin hắn thật. Cậu giám đặt tất cả tương lai sự nghiệp vào hắn, cũng may công ty hắn phát triển và bây giờ dĩ nhiên Trung cũng khá theo hắn. Nhưng quả thực quá mạo hiểm. Hắn may mắn, quá may mắn hắn hy vọng bố Hoàng cho hắn một việc để làm, không ông ký cho hắn những 4 hợp đồng liền. Khi ông gọi hắn lên giao việc ông nói luôn, ông tin những gì hắn đã làm trong trường đại học và tin vào bản chất của hắn, hắn đừng làm ông thất vọng.
Ông nói việc này thì nhỏ thôi nhưng nó sẽ là việc lớn nhất của công ty cháu sau này. Đúng vậy ông giao cho 4 việc nhỏ thôi, quá nhỏ với quy mô những việc bây giờ hắn làm nhưng quả thật lúc đó thì là rất lớn với công ty vừa mới ra đời. Và so về khả năng của công ty với 4 hợp đồng này thì đúng thật quá sức với hắn. Hắn phải tuyển thêm 3 người nữa ngay sau khi nhận được hợp đồng và các bạn biết không, hắn ngày nào với Trung cũng làm việc từ 7h sáng đến 12h đêm để thực hiện hợp đồng này.
Cô thì ngoài thời gian đi làm cũng về giúp hắn. Đặc biệt trong việc nội trợ, quần áo, ăn uống. Nhìn hắn làm việc như điên cô thương lắm nhưng cô không nói gì chỉ lặng lẽ chăm hắn. Đúng là tuổi trẻ hiếu thắng. Nghĩ lại mới thấy bây giờ mình lười thật.
Sau 3 tuần làm việc không biết mệt mỏi, cuối cùng công việc cũng xong, tuy không mỹ mãn nhưng đạt yêu cầu bố Hoàng cũng rất hài lòng vì hắn đảm bảo đúng tiến độ. Ông cười vỗ vai hắn và ký ngay cho hắn khoản tạm ứng. Đó là khoản tiền đầu tiên mà công ty hắn nhận được, hắn không bao giờ quên con số đó 78.954.000 đồng.
Đó là khoản tiền đầu tiên mà công ty của hắn làm ra. Hắn rút tiền, trả lương cho cán bộ và cùng mọi người đi làm bữa nhậu chúc mừng. Và hơn 1 tháng trời bận bịu hôm nay cô mới được hắn đưa đi chơi. Cô vui lắm, hắn đưa đi bất cứ chỗ nào cô muốn đi. Hắn chiều cô hết mình. Lần trước khi cô nhận lương tháng đầu tiên cô cũng mua cho hắn một chiếc áo sơ mi. Hôm nay, chiều thứ bảy cuối tuần hắn dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo. Hắn muốn tặng cô mấy bộ quần áo để cô đi làm cho đẹp. Các bộ quần áo cũ chỉ phù hợp cho đi học. Bây giờ đi làm cũng cần có mấy bộ phù hợp với việc văn phòng. Cô rất vui, cô và hắn đi chọn mấy tiếng mới được 2 bộ ưng ý.
– Mai em có phải đi làm không.
– Không anh ạ, tuần này không phải đi làm.
– Cơ quan em cũng hay phải đi làm chủ nhật nhỉ.
– Vâng, em thấy cứ đợt nào nhập hàng nhiều thì phải làm cả tuần.
– Em đã thấy quen việc chưa.
– Dạ, họ mới cho làm mấy việc văn thư thôi, chứ chưa đi làm nghiệp vụ. Cũng chán anh ạ.
– Cứ từ từ rồi sẽ quen thôi.
– Vâng, mấy anh thì không sao, nhưng mấy chị có vẻ khó tính mà cứ soi em.
– Mấy anh thì đúng rồi. Còn mấy chị thấy em đến chả phòng bị.
– Anh cứ trêu em, không phải thế.
– Phụ nữ vẫn thế, ma cũ bắt nạt ma mới.
– Vâng, mấy người cứ sai em như chong chóng.
– Sao em không báo cáo lên giám đốc.
– Anh xui dại em, mà chị ấy đi cả ngày chỉ thấy sáng đến tý rồi lại không thấy đâu. Việc ở cơ quan chủ yếu do các trưởng bộ phận thực hiện.
– Công ty bên ấy to nhỉ.
– Vâng chị giám đốc giầu lắm, bao nhiêu xe, lúc nào cũng thơm phức.
– Ừ mấy bà ấy lúc nào chả thơm như múi mít.
– Điệu anh nhỉ.
– Em ơi.
– Dạ việc gì anh.
– Hay hôm nay mình đi chơi xa đi..
– Đi đâu anh.
– Đi Đại Lải chơi đi, mai về.
– Đi qua đêm à..
– Ừ.
– Có sao không anh.
– Tùy em, nếu em không thích thì thôi cũng được.
– Em sợ tốn kém.
– Anh mới có tiền mà.
– Phải tiết kiệm anh ạ.
– Nói vậy thôi chứ không đáng bao nhiêu đâu. Nếu em không thích thì thôi cũng được.
– Ừ hay đi tý cũng được, mấy tuần này anh cũng vất vả rồi. Đi tý cho vui.
– Vậy em đồng ý rồi à.
– Ừm ….
– Vậy để anh gọi điện cho Trung hôm nay nó đến trông nhà.
– Vâng.
Hắn gọi điện cho Trung và đưa cô về nhà cô cất đồ và lấy mấy bộ quần áo. Viết thư dặn Linh và Nguyệt, cô và hắn lên đường. Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi xa. Cô vui lắm. Đến Đại Lải, hắn đưa cô đi vòng quanh hồ chơi, qua đồi Thằn Lằn vào Ngọc Thanh. Cô rất thích và hắn dẫn cô đi ven hồ, xuyên qua rừng cây. Trời mùa hè khi đi giữa rừng cây râm mát, tâm hồn thấy thật thư thái nhẹ nhàng. Nhiều lúc cô reo lên sung sướng khi thấy một cảnh đẹp nào đó. Thấy cô vui hắn rất mừng. Bản thân hắn cũng thầy nhẹ nhõm. Mọi việc thuận lợi, mặc dù công ty vừa đi vào hoạt động nhưng hắn nhìn thấy anh sáng, có tương lai. Bên cạnh hắn lúc này công việc có Trung chia sẻ, tình cảm có cô. Hắn thấy mình thật có phước. Bây giờ bên cô những mệt mỏi dường như tan biến theo tiếng cười của cô.
– Anh ơi đảo ngoài kia đẹp nhỉ.
– Ừ đó là đảo chim.
– Sao anh biết.
– Nắm thứ 3 lớp anh tổ chức lên đây chơi. Lớp anh có một bạn nhà ở Xuân Hòa nên rủ cả bọn lên đây chơi.
– Anh đã ra đó chưa.
– Bọn bạn anh ra đó chơi. Anh không thích nên chỉ ở trong bờ. Em có thích không mình quay về thuê thuyền ra đó chơi.
– Thôi anh ạ, mình dừng ở đây ngắm nhìn thôi.
Cô và hắn chọn một vị trí rất đẹp dưới bóng cây và ngắm ra hồ. Cô ngồi dựa hẳn người vào hắn. Cả hai im lặng thưởng thức không khí mát mẻ thanh bình. Gió thổi từ hồ làm cho tóc cô bay nhẹ. Mỗi lần thế hắn lại phải vuốt lại cho cô. Và cô lại nhìn hắn âu yếm. Thỉnh thoảng hắn lại đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô.
– Em có thích không. – Hắn thủ thỉ với cô.
– Vâng, đẹp anh nhỉ.
– Mình ngồi đây ngắm hoàng hôn xuống nhé.
– Vâng.
Đến tận khi những tia nắng cuối ngày tắt hẳn hắn với cô mới đứng dây ra về.
– Anh em mình đi đâu ăn đi.
– Vâng.
– Ừ thỉnh thoảng sau này mình lại đi chơi thế này em nhé.
– Vâng, nhưng tốn tiền lắm anh ạ.
– Bây giờ mình đã đi làm rồi, mình tự mình kiếm tiền chứ không tiêu của bố mẹ nữa em thấy đúng không.
– Vâng.
– Vậy nên mình cố làm việc để có tiền đi chơi thôi.
– Nhưng dù sao cũng tốn tiền.
– Vậy thì mình kiếm tiền để làm gì.
– Còn nhiều việc lớn nữa ạnh ạ.
– Ừ nhưng mà cũng đừng khắt khe với mình quá.
– Em thương anh thôi.
– Ừ anh biết rồi. Chắc sau này cưới thì mình chỉ có tiền ăn sáng đây.
– Này, đừng có mà móc em. Em không thèm đâu.
– Vậy mới tốt chứ. Em giữ tiền cho anh, không anh tiêu hết.
– Xí, không thèm.
– Em nhớ nhé, sau này đừng có mà lột túi anh nhé.
– Lúc đấy hãng hay. Mà đúng để tiền trong túi anh nhiều anh lại đi linh tinh. Em phải giữ.
– Đấy, thấy chưa thế mà cứ nói không thèm.
– Em không thèm tranh luận với anh nữa. Anh ơi, ăn xong thì mình nghỉ ở đâu.
– Ừ, chắc tìm một khách sạn rồi mình thuê phòng.
Hắn và cô đi ăn xong rồi đi tìm một khách sạn để nghỉ. Ở đây rất nhiều nhà nghỉ nhưng hắn thấy nó không được sạch sẽ cho lắm. Tìm mãi cuối cùng cũng tìm được một khách sạn ưng ý. Từ xưa đến nay, mỗi lần đi chơi hắn đều đi cùng bố mẹ và việc thuê khách sạn đều do bố hắn làm. Đây là lần đầu tiên hắn tự mình đi thuê khách sạn.
Cô cũng vậy chưa bao giờ cô đi thế này. Hắn và cô hơi lo không biết thủ tục thế nào. Hắn mạnh dạn vào lễ tân để hỏi. Và hắn thấy khá bất ngờ khi thủ tục quá đơn giản. Hắn chỉ cần để lại một cái chứng minh thư là có ngay một phòng nghỉ. Nhìn giá cả hắn thấy cũng không đắt chút nào thế là hắn chọn ngay một phòng tốt nhất cho cô và hắn. Bây giờ ngồi nghĩ lại hắn vẫn thấy buồn cười. Lúng túng, rón rén, sợ sệt. Hắn chỉ lo phải thuê hai phòng vì hắn nghĩ phải chứng minh cô và hắn là vợ chồng thì mới được chung phòng. Lên đến phòng hắn tâm sự với cô.
– Hóa ra đơn giản nhỉ em nhỉ. Anh cứ tưởng phải thuê hai phòng.
– Em cũng vậy, mà con bé lễ tân cứ soi tụi mình.
– Ừ, chắc đầu óc nó đen tối.
– Hì, anh chỉ nghĩ xấu cho người ta.
– Hôm nay cuối tuần khách sạn đông nhỉ. Chứng tỏ có nhiều đôi cũng như mình.
– Vâng, chứng tỏ có nhiều người đồng cảm anh nhỉ.
– Ừ, em đi tắm trước đi rồi anh tắm.
– Vâng, tắm xong mình đi dạo anh nhé.
– Ừ.
Và đêm đó hắn và cô lại có một đêm đầy cảm xúc và khác lạ. Trong một không gian yên tĩnh với không khí trong lành và một cảm giác thư thái. Cô và hắn thực sự chìm vào đam mê. Không phải căn phòng quen thuộc ở nhà hắn mà ở trong một không gian khác. Nghĩ lại hắn thấy cảm giác như là đi tuần trăng mật. Một cảm giác rất khác. Cô cũng vậy, cô thụ hưởng một cảm giác khác lạ. Nó thực sự làm cô đê mê. Anh mắt và khuôn mặt của cô nói lên tất cả. Hôm nay, hắn và cô xóa bỏ ngại ngùng, không còn kiềm chế. Hắn và cô thỏa mài rên xiết mỗi khi cao trào. Không sợ ai nghe thấy, không lo nghĩ đến những người xung quanh. Tất cả làm lên một đêm thần tiên mà đến tận sáng hôm sau tỉnh dậy cô vẫn còn ửng hồng đôi má khi nhìn vào mặt hắn khi nghĩ về những phút giây bạo dạn của mình.
Đến hơn 9h sáng, hắn và cô trả phòng và trở về Hà Nội, kết thúc buổi dã ngoại đầy thú vị và lãng mạng của mình. Hắn cảm thấy mình đầy sinh lực và tràn trề quyết tâm lao vào công việc tiếp theo. Hắn cảm ơn cô vì điều đó. Cô luôn cho hắn những giây phút thanh thản đến lạ thường.

Công việc của hắn ngày một thuận lợi. Bố Hoàng lại ký tiếp cho hắn 2 hợp đồng lớn hơn. Ngoài ra thầy hướng dẫn cũng ký với hắn một số công việc. Công ty của hắn rất bận rộn. Ngoài công việc sản xuất ra việc quản lý điều hành, thuế má cũng làm hắn mất rất nhiều thời gian. Cái gì hắn cũng phải học, bởi hắn hầu như không có kinh nghiệm gì cả. Ban ngày hắn làm việc, tối đến hắn lại đi tìm những người thân quen của hắn đã và đang làm công ty để hỏi và tìm hiểu thêm. Thời gian dành cho cô cũng không nhiều. May cho hắn hắn ăn bữa cơm buổi chiều ở nhà cô nên cũng chỉ gặp nhau được trong thời gian đó. Nếu hôm nào cô không bận hoặc không mệt thì đi cùng hắn hoặc sang nhà hắn phụ hắn. Công việc của hắn càng nhiều thì thời gian hắn dành cho cô càng ít. Cô biết và cũng hết sức chia sẻ với hắn. Nhưng hắn ham làm việc quá nhiều khi cô dỗi.
– Anh à, anh làm việc nhiều quá, còn phải giữ dìn sức khỏe chứ. Ốm ra đấy thì làm cũng không bõ.
– Anh biết nhưng bây giờ anh không làm thì không kịp tiến độ, mà anh em người ta làm mình nghỉ sao được.
– Vậy anh nhận ít việc đi đừng cố.
– Không được em ạ, vừa mới thành lập ra mà có nhiều việc là may rồi. Các công ty khác không có việc mới chết.
– Tùy anh em không nói nữa. – Cô dỗi.
– Dỗi à.
– Không.
– Thôi mà, cuối tuần này là xong anh đền.
– Kệ anh, em không cần, anh yêu cái em công ty quá cơ.
– Thôi mà, vậy hôm nay đi chơi nhé.
Cô nhìn hắn gật đầu đồng ý. Hắn biết cô muốn hắn nghỉ ngơi, cô lo cho hắn. Hắn làm việc như không có thời gian gì cả. Nhìn hắn mấy nay nhợt nhạt người cô thương lắm. Cô dỗi một phần vì hắn ít quan tâm đến cô hơn nhưng phần lớn là cô muốn hắn nghỉ.
– Anh đưa em đi đâu bây giờ.
– Đi xem phim đi. Lâu lắm rồi mình không đi xem phim.
– Vâng, anh đợi em thay quần áo nhé.
– Ừ nhanh lên, anh gọi cho Trung bảo tối nay nghỉ.
Vậy là cô và hắn quyết định đi xem phim. Từ hôm đó cô quy định với hắn một tuần hắn phải nghỉ 3 tối. Một tối đưa cô đi chơi và hai tối nghỉ ngơi. Hắn chỉ cười và đồng ý.
Bây giờ nhà trọ chỉ còn Linh và cô ở. Nguyệt do bố mẹ bắt về Hải Phòng làm việc nên cô chia tay hai bạn về quê. Vậy là bình thường Linh và cô hay ngủ chung, nhưng bây giờ thì mỗi cô một phòng. Vì tối đến hai nàng thường nhắn tin cho người yêu nên cần không gian riêng. Người yêu Linh thì rất ít khi đến nhà. Hai đứa thường hẹn nhau ở ngoài và đi chơi. Hắn cũng chỉ gặp anh ta mấy lần. Anh ta cũng không phải là người dễ bắt chuyện và có khoảng cách. Còn Trung hắn bảo cậu về ở nhà với hắn để giảm bớt chi phí. Dĩ nhiên cậu đồng ý ngay vì người yêu của Trung là đế chế. Cứ không có việc gì là hắn ngồi chơi trò này. Hắn đánh thì cũng khá thôi nhưng rất ham chơi. Ngày nào mà hắn không làm vài trận thì thấy bức bách khó chịu.
Trung và nhân viên trong cơ quan thì đặt cơm ở quán quen gần công ty. Còn hắn chỉ ăn trưa ở đó vì tầng 1 bây giờ chưng dụng để làm công ty nên việc nấu nướng rất bất tiện. Tối đến thì hắn về nhà cô ăn với cô. Hôm nào phải làm tối hắn ngủ ở nhà còn lại thì hắn ngủ bên nhà cô. Thời gian cứ thế trôi qua, công việc thì lặp đi lặp lại hàng ngày như lập trình. Thỉnh thoảng hắn đi công tác vài ngày, khi quay về lại như vậy.
Sau 6 tháng, thì công ty của hắn bắt đầu bộc lộ những điểm yếu cố hữu. Thứ nhất là trình độ quản lý kém, thiếu chuyên nghiệp của hắn. Thứ hai là trình độ nhân sự không đồng đều và đặc biệt vốn của hắn đã cạn. Công việc hầu như đổ dồn lên hắn và Trung. Hắn phải cố gắng rất nhiều. Ngoài ra hắn lại còn phải dành thời gian đi học cao học nên quỹ thời gian của hắn càng ít. Những nỗi lo luôn thương trực làm cho hắn già đi trông thấy.
Nhưng may mắn cho hắn là hắn luôn có cô bên cạnh giúp cho hắn thanh thản đi nhiều. Hắt bắt đầu mệt mỏi. Hắn ngại đi chơi. Cô biết và rất thương hắn. Những tối đó hắn và cô thường nằm bên nhau tâm sự thủ thỉ.
– Anh mệt mỏi quá em ạ. Mọi việc cứ đổ dồn lên hết anh và Trung.
– Vâng nhìn anh mấy nay đầu bù tóc rối là em biết rồi, nhưng cứ phải cố lên anh ạ. Chả nhẽ bây giờ bỏ người ta cười cho.
– Không, anh mệt nên kêu với em thôi chứ làm sao bỏ được. Nhưng có lẽ anh phải nghĩ cách khác chứ cứ như thế này thì kiệt sức mất.
– Vậy anh thuê thêm người đi.
– Thuê thêm thì không khó nhưng mà họ nợ nhiều quá không thanh toán. Anh thuê thêm lấy đâu tiền trả tiên lương.
– Ừ cũng phải.
– Vậy nên anh phải cố. Cuối tuần này mà không có khoản tiền nào về là mệt lắm đây. Chắc phải sang nhờ chú Tuấn vay vốn hộ chứ không nguy mất.
– Hay anh gọi về cho bố mượn thêm tiền.
– Bố mới gửi cho anh thêm hơn 50 triệu rồi. Nhưng cũng chỉ được nửa tháng lại hết. Mệt quá em ạ.
– Em thương anh lắm mà chả giúp gì được cho anh.
– Em cứ ở bên anh những lúc thế này là anh vui rồi. Việc đâu có đó. Mấy đại ca cũng cảnh báo anh giai đoạn khó khăn này rồi. Thôi cố em ạ. Nếu làm dễ thì thiên hạ người ta làm hết rồi đâu đến lượt mình.
– Vâng, vạn sự khởi đầu nan. Anh cố lên anh nhé.
Cũng may cho hắn, cuối tuần có một khoản tiền về thế là hắn có tiền ứng lương cho anh em, trả tiền linh tinh. Hắn cảm thấy thư thái hẳn. Hắn nghĩ hôm nay phải đưa nàng đi chơi xả tress.

2 thoughts on “Những người con gái tôi không thể quên – Phần 26”

  1. Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng vì kẻ lười biếng thì có đi bộ bao giờ, nhìn kỹ thì sẽ thấy rất nhiều vết bánh xe của họ để lại. ?????

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *